Ác Hán
Chương 436 : Tăng Và Đế (2)
Ngày đăng: 20:24 18/04/20
Đổng Sóc ở một số phương diện rất có tính hào hiệp giống Đổng Trác năm xưa, tuy thường gây chuyện, nhưng đa phần là vì ngứa mắt mới ra tay.
Điểm này Đổng Phi rất thích, cũng hiểu đại khái nguyên do, tới chỗ Tề Tử ở, vừa đi vào thấy nàng đang băng vết thương cho Đổng Sóc, vai có vết đao chém, máu tươi tuôn ra, trông rất khủng khiếp.
- Sóc Nhi, làm sao rồi?
Đổng Sóc nhếch mép nói:
- Cha yên tâm, vết thương nho nhỏ không sao cả ... Còn lừa trọc đánh lén, nếu không làm sao khiến con bị thương được? Cha, đám lừa trọc đó quá xấu xa, người kia đã ngất xỉu rồi mà bọn chúng còn không tha.
- Người nào?
- Chính là nam nhân bị bọn lừa trọc đuổi đánh.
Đổng Phi không để trong lòng, hỏi Tề Từ:
- Thương thế Sóc Nhi ra sao?
- Không đụng tới gân cốt, có điều đám lừa trọc ra tay quá tàn độc, với trẻ con mà cũng làm như thế.
Thực ra thể hình của Đổng Sóc trông đâu giống trẻ con.
Đổng Sóc quơ cánh tay còn lại:
- Thẩm thẩm, cháu không phải trẻ con, đợi thương thế lành rồi, nhất định đòi lại công đạo.
Đổng Phi yên tâm, đồng thời một ngọn lửa bốc lên, con trai ta dù có sai, cũng chỉ ta được giáo huấn. Bọn lừa trọc dám cuồng vọng như thế à?
Bảo Đổng Hựu ở lại trong phòng nói chuyện với Đổng Sóc, Đổng Phi ra ngoài thấy ngay Đổng Thiết đứng ở cửa, Bùi Nguyên Thiệu và Hàn Đức đã tập kết Cự ma sĩ đợi y.
- Bọn lừa trọc đó ở đâu?
- Là tăng nhân Đại Ân Phật tự, phân nhánh của Thanh Lương tự, do đồ đệ của Đồ Trừng chủ trì. Vốn là một căn trạch viện cũ, về sau Đại Ân Phật tự chiếm lấy, còn chiếm cả hơn nghìn khoảnh đất xung quanh, tự tập một đám người xưng là đệ tử phật môn, là môn hạ của hoàng thượng ... Hoành hành bá đạo, không coi ai ra gì.
Đổng Phi siết chặt nắm đấm:
- Xem ra ta rời Trường An quá lâu, một số người đã quên thủ đoạn của ta, dám ức hiếp tới con ta, đúng là chán sống.
Đổng Thiết lạnh lùng nói:
- Tiểu tướng cũng nghĩ thế.
- Bá Hầu ở nhà thủ hộ, lập tức phái người đưa các phu nhân về .. Tiệt Thiết, theo ta đi gặp đám cao tăng kia.
Giọng Đổng Phi như rít lên từ phế phổi, âm lãnh, ngập ngụa sát khí.
Đổng Phi lần này về Trường An chỉ muốn yên tĩnh ở bên người nhà, không muốn gây chuyện gì, nhưng không có nghĩa là y sẽ nhẫn nhịn.
Bị thương là con y, điều này với y mà nói, là chuyện không thể chấp nhận.
Dù sao hai ngày nữa thôi là Điển Vi sẽ tới Trường An, che dấu hành tung không còn ý nghĩa gì nữa, cứ làm ầm lên, để người Trường An biết, thể diện của Đổng gia tuyệt không cho người ta khinh nhục. Đánh con ta thì Đại Ân Phật tự phải dùng máu mà trả.
Tức thì nghi môn Đại đô đốc phủ mở rộng.
Hàn Đức, Mạnh Thản dẫn 200 Cự ma sĩ võ trang toàn bộ, rời nghi môn. Đổng Phi và Đổng Thiết cũng trong đội ngũ, sát khí đằng đằng hướng tới Đại Ân Phật tự, từ lúc bắt đầu trận chiến Hà Nội, nghi môn của Đổng phủ đã hai năm chưa mở.
- Có phải Đại đô đốc ở trước mặt đó chăng?
- Ta chính là Đổng Phi, ngươi là ai? Vì sao đám tăng nhân bắt giam ngươi, còn dùng trọng hình?
Trong mắt hán tử lóe lên sát khí, hung dữ nhìn tăng nhân:
- Bẩm Đại đô đốc, tiểu nhân là nô bộc trong nhà tướng quân Hạ Hầu Lan, tên Hạ Hầu Mạn, có chuyện muốn bẩm báo Đại đô đốc.
Hạ Hầu Lan! Nghe thấy cái tên đó, người Đổng Phi cứng lại.
Từ khi biết tin về cái chết của Hạ Hầu Lan, lại nghe suy đoán của Giả Hủ, Đổng Phi luôn ghi nhớ trong lòng. Đó là người y không muốn nghĩ tới, là cái tên y không muốn nghe thấy nhất. Song trong lòng Đổng Phi muốn tin, Hạ Hầu Lan không phải tự sát mà là bị giết.
Không ngờ rằng lại gặp nô bộc của Hạ Hầu Lan trong chùa này.
Tích tắc Hạ Hầu Mạn xuất hiện, Đổng Phi nhìn thấy sắc mặt tăng nhân trắng bệch, không còn chút máu nào.
Theo lý mà nói, nếu như Hạ Hầu Lan thực sự là tự sát, bằng vào quan hệ của hắn với đám người Đồ Trừng, vì sao lại đối xử với người của Hạ Hầu Lan như thế? Chẳng lẽ trong này có âm mưu sao?
Nhìn tên tăng nhân, Đổng Phi trầm giọng nói:
- Áp giải tên này về phủ, ngươi không cần nói vội, đợi về ta sẽ hỏi.
Hạ Hầu Mạn là hán tử rắn ròi, dù bị trọng thương nhưng vẫn đẩy Cự ma sĩ ra, không muốn người khác đỡ mình.
Đổng Phi thầm gật đầu, xoay mình lên ngựa.
- Chủ công, ngoài sơn môn có Trường An lệnh xuất lĩnh vệ quân ngăn cản.
- Vệ quân.
Đó là cái tên mà Đổng Phi chưa từng nghe thấy:
- Vệ quân là cái gì? Trường An lệnh vì sao ngăn cản ta?
Vừa hỏi Đổng Phi vừa thúc ngựa đi ra ngoài, liền thấy chừng tám trăm sĩ tốt võ trang đầy đủ, đứng đầu là một văn sĩ tuổi chừng 40, phong độ tiêu sai, dáng vẻ bất phàm. Nhìn thấy Đổng Phi cưỡi ngựa đi tới, hắn liền chặn đường.
- Trường An lệnh Lưu Tiên ra mắt Đại đô đốc.
Ta không biết tên này, ở trong trí nhớ của Đổng Phi, Trường An lệnh là người khác, tuyệt đối không phải văn sĩ tên Lưu Tiên.
Có điều người ta khách khí, Đổng Phi cũng không thể ra vẻ ta đây, xuống ngựa hỏi:
- Lưu Tiên, vì sao ngươi tới đây? Lại ngăn cản đường đi của ta.
- Hạ quan nghe nói có kẻ tới Đại Ân Phật tự giết người, nên tới xem xét.
Đổng Phi nheo mắt, hai lông mày dính vào lau, nghe nói có kẻ giết người tới xem xét? Chỉ xem có cần nhiều nhân mã như vậy không? Hơn nữa Đổng Phi tin, nay trên dưới Trường An đều biết tin y trở về.
Tên Trường An lệnh này không đơn giản.
- Ta nghe nói trong Đại Ân Phật tự có tà đồ truyền giáo, học theo Trương Giác của Thái Bình đạo năm xưa. Kẻ giết người ngươi nói chính là ta.
Đổng Phi vẻ mặt lạnh nhạt trả lời.