Ác Hán

Chương 437 : Tăng Và Đế (3)

Ngày đăng: 20:24 18/04/20


- Thì ra là thế.



Lưu Tiên đột nhiên đổi sắc mặt:



- Lưu Tiên là Trường An lệnh, căn cứ vào Hán luật, sự vụ lớn nhỏ trong thành Trường An, đều do hạ quan xử lý. Bất kể Đại Ân Phật tự có học theo tà giáo Thái Bình đạo hay không, Đại đô đốc nên thông báo với hạ quan trước, sau đó do hạ quan xử trí. Nhưng Đại đô đốc tự tiện xử lý việc này, càng chém giết bừa bãi trong thánh địa Phật môn, luật pháp không thể dung thứ, mời Đại đô đốc theo hạ quan một chuyến.



- Ha ha ha ....



Đổng Phi không nhịn được cười, đúng là chuyện là năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.



Ta mới rời Trường An hai năm, không ngờ xuất hiện loại cực phẩm này.



Đổng Phi bỏ mũ trụ xuống, nghe xung quanh có tiếng xôn xao, y lạnh lùng hỏi:



- Nếu ta không theo ngươi về thì ngươi sẽ làm gì?



- Vậy đừng trách hạ quan đắc tội.



Lưu Tiên nói rồi giơ tay lên, sĩ tốt đằng sau bước tới, từng cây trường thương sáng loáng chỉ vào Đổng Phi.



- To gan.



Hàn Đức, Mạnh Thản rống lên giận dữ, 200 Cự ma sĩ bảo vệ bên Đổng Phi, rút Hán An đao ra, sát khí ngợp trời.



Trong phút chốc ngoài Đại Ân Phật tự lặng ngắt như tờ.



Lưu Tiên Quát:



- Đại đô đốc luôn miệng nói phải tuân thủ Hán luật, nay lại làm hạ quan khó xử, làm sao khiến người thiên hạ thần phục?



Câu nói này cực khéo, ẩn chưa sát cơ. Phải biết nếu Lưu Tiên nói là anh hùng thiên hạ chứ không phải người thiên hạ thì còn chấp nhận được. Đổng Phi võ dũng, anh hùng thiên hạ kính phục là chuyện bình thường, nhưng kẻ này gộp cả lê dân bách tính vào, nếu Đổng Phi trả lời sai thì vấn đề lớn rồi.



May là Đổng Phi không phải con chim non vừa từ Lương Châu tới Lạc Dương năm xưa nữa.



Mặc dù tính cách của y không thay đổi, nhưng năm sáu năm rèn luyện ở Lạc Dương làm y trở nên cực kỳ cẩn thận, nghe ngay ra cạm bẫy trong lời của Lưu Tiên, cười nhạt:



- Ta chưa từng muốn người thiên hạ thần phục, người thiên hạ chỉ thần phục đương kim thanh thượng, ta là thần tử, sao dám nói để người thiên hạ thần phục? Lưu đại nhân đánh giá ta cao quá rồi.



Chẳng qua là phản bác lại lỗi trong lời nói của Lưu Tiên mà không phải là luật pháp.



Pháp Chính sơ xuất rồi, xem ra Trường An lệnh không phải là nhân vật đơn giản. Hắn từng nói năm ngoái có không ít người tới Trường An, trong đó không thiếu hán thất tông thân, có một số người được ủy phái làm quan, Lưu Tiên là một trong số đó. Nhưng vì sao không ai thông báo cho y, thậm chí nhắc nhở cũng không có.



Là thất chức hay có nguyên nhân khác.



Trong chớp mắt Đổng Phi lóe lên rất nhiều ý niệm, song thầm cười lạnh: Mặc kệ ngươi là ai, ta muốn xem xem, các ngươi còn làm được trò gì.



Vừa định lên tiếng đột nhiên có tiếng chuông ngựa leng keng, tiếp ngay đó là tiếng vó ngựa từ xa tới gần, một đội kỵ binh từ Khải Hạ môn rẽ vào Tiến Xương phường, đi đầu là hai nữ tướng xinh đẹp như hoa, chỉ là mặt phủ xương băng, sát khí lạnh người, đằng sau có thêm hơn trăm nữa binh.



Không ngờ là Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương.



Cách rất xa, Đổng Lục đã quát:



- Ai dám động vào tướng công của ta thì phải hỏi cây thương trong tay ta trước.



Đừng xem thường những nữ binh này, người Trường An ai cũng biết, trong Đổng phủ ẩn chứa toàn tinh binh, cho dù là nô bộc tàn tật cũng có thể một đánh mười. Còn về phần nữ binh của Đổng phủ, vốn là nhóm đầu tiên rời khỏi Loan Vệ doanh, đã trải qua huyết chiến bên Ung thủy.



Những nữ binh này thường ngày không ra mặt, nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối không lưu tình.



Toàn bộ là nhuyễn giáp trường thương, dù chỉ có hơn trăm kỵ, nhưng chẳng hề thua kém đám vệ quân, chớp mắt đã tới ngoài sơn môn.
Dưới hành lang, đám đại thần Trần Cung, Hoàng Tự, Cố Ung đều quỳ rạp trên bãi cỏ, không ai dám nói gì.



- Đứng dậy đi.



Giọng nói lạnh lẽo của Đổng Phi không nghe ra mừng giận trong lòng.



Nhưng càng thế đám Trần Cung càng không dám đứng dậy, thành Trường An dưới vành mắt của bọn họ, kết quả buổi chiều Lan Trì đại doanh tiến vào tra xét phật tự, phát hiện tám mươi phần trăm cất dấu rất nhiều khôi giáp và quân giới.



Là thủ phụ đại thần, Trần Cung không trốn tránh được trách nhiệm, cho nên khi Đổng Phi còn chưa về, một đoàn người đã tới phủ Đại đô đốc xin trách phạt.



Ngược lại Đổng Phi từ Bách Lương đài về, nhìn vẻ mặt bình tĩnh, không nổi giận, chỉ gọi mọi người tới hoa viên hỏi một câu:



- Thành Trường An xây chùa khắp nơi, mọi người có biết không?



Một câu này làm đám Trần Cung quỳ không dám đứng dậy.



Đổng Phi thở dài:



- Đứng cả lên đi, ta nói rồi, chuyện này không trách các ngươi được, chuyện Phật tự tới đây là dừng, một đám hề chẳng gây lên được sóng gió gì. Có tín ngưỡng không phải là chuyện xấu, chỉ là nếu không quản lý ổn thỏa sẽ thành đại họa. Tấm gương Thái Bình Đạo xưa vẫn còn trước mắt, mọi người đều trải qua đại họa đó, phải biết nhân họa hơn thiên tai.



Trần Cung dập đầu:



- Hạ quan sơ xuất, không phát hiện ra trong chuyện Phật pháp có điều hung hiểm như vậy, ngày mai nhất định ...



Đổng Phi cắt ngang:



- Không cần nhắc tới chuyện diệt Phật nữa, các ngươi có thể hủy được đám tăng nhân khoác áo Phật môn, nhưng không hủy được pho tượng phật trong lòng người. Nếu không thể chặn được phải tăng cường ước thúc, dẫn dắt. Chỉ cần chú tâm, chuyện xấu có thể thành chuyện tốt, về điều luật cụ thể, Công Đài và sư huynh nghiên cứu thêm, mau chóng đưa ra chủ trương.



- Vâng.



- Ngoài ra, luận dạy người từ bi, thiện đãi người khác, không phải chỉ có Phật, ta thấy điều Trương Lỗ làm ở Hán Trung không tê. Nâng đỡ một nhóm, đả kích một nhóm, ai ra sức cho ta thì có thể phát triển. Nhưng có một nguyên tắc, Phật giáo cũng được, Ngũ đấu mễ giáo cũng thế, không được nằm ngoài khống chế của chúng ta. Nếu có dấu hiệu không hay xuất hiện phải trấn áp ngay. Có một số việc phải nhìn xa hơn. Công Đài càng phải cẩn thận.



- Hạ quan nghe Đại đô đôc sai bảo.



Nói tới đây, khối đá trên ngực đám Trần Cung cũng bỏ xuống.



Đổng Phi cho bọn họ vào ngồi ở hành lang, lại bảo Tiểu Văn Cơ rót rượu cho bọn họ, rồi xua tay bảo nàng đi, rõ ràng Tiểu Văn Cơ không muốn đi, nhưng thấy cha trừng mắt lên, lập tức ngoan ngoãn rời đi.



- Tiểu Văn Cơ ngày càng yểu điệu thướt tha, không biết tương lai con nhà ai hưởng lợi.



Cố Ung nhìn theo bóng lưng Tiểu Văn Cơ cười đùa, hóa giải sự gượng gạo vừa rồi.



- Gả cho ai cũng được, chỉ cần nó sống vui vẻ vô ưu vô lo cả đời là ta vui rồi.



Đổng Phi nói:



- Các vị, ta muốn biết chuyện vệ quân rốt cuộc là sao?



Cố Ung nhìn Trần Cung rồi đáp:



- Chuyện thành lập vệ quân nói ra thì dài. Khi chủ công đánh nhau ở Lạc Dương có rất nhiều tông thất tới quy thuận, sau Lưu Tiên làm Trường An lệnh, dâng sớ nói, trị an không thể hoàn toàn dựa vào quân đội, dù sao một khi xảy ra chuyện, điều động binh mã không tiện, nên kiến nghị lập đội ngũ thuộc về nha môn.



Đổng Phi nhướng mày:



- Nói tiếp.



- Lưu Tiên kiến nghị, thiết lập vệ quân không chỉ ở Trường An, mà còn thích hợp ở các địa phương, chủ yếu duy trì trị an, xử lý chuyện đột phát, tiêu phí không nhiều, song có thể giảm bớt áp lực của trú quân. Các nơi theo quy mô, ít mười người, lớn như Trường An thì 800 người, tiêu phí có địa phương chi trả, không ảnh hưởng tới triều đình.