Ác Hán
Chương 438 : Có Vấn Đề
Ngày đăng: 20:24 18/04/20
Đổng Phi hiểu rồi, vệ quân chính là bộ khoái nha dịch sau này, về lý luận mà nói sự xuất hiện của vệ quân có ích lợi, nhưng vấn đề ở chỗ, đám nhân mã này không thuộc khống chế của y.
Về điểm này mà nói đây chắc chắn là phiền toái lớn, 800 vệ quân, nếu chiếm lợi thế địa hình, có thể làm rất nhiều việc. Đối với lực lượng vũ trang nằm ngoái khống chế, Đổng Phi mang địch ý mạnh mẽ.
- Lưu Tiên có vẻ không đơn giản.
Đổng Phi quyết tâm không phụ Lưu Biện, nhưng không có nghĩa là y mặc cho người ta giết mổ. Năm xưa ở Lạc Dương trải qua vô số lần gió tanh mưa máu, bị nhiều kẻ tính kế, cho nên nay y rất đề phòng những kẻ không chịu khống chế.
Lưu Tiên có thể đưa ra kiến nghị này chứng tỏ đầu óc hắn không tầm thường.
Pháp Chính đưa Đổng Ký ngồi bên cạnh nghe, liền nói:
- Chủ công, hạ quan từng lưu ý tới hắn một thời gian. Có điều chuẩn xác mà nói Lưu Tiên không phải tông thất, người này từng làm biệt giá của Lưu Biểu, có điều là kẻ tầm thường, năm năm nhậm chức, chẳng có thành tích gì.
Lời này rất thú vị.
Đám Cố Ung, Thạch Thao nghe ra trước, tiếp đó Đổng Phi cũng hiểu:
- Ý Hiếu Trực nói có kẻ sau lưng Lưu Tiên.
Pháp Chính không trả lời mà nói:
- Lưu Tiên sau khi tới Trường An lúc đầu không thể hiện ra chỗ nào cao minh lắm, hẳn vì thế mà Trần đại nhân vì vậy mà ít chú ý người này.
Nhưng lời này có ý giải vây cho Trần Cung.
Pháp Chính biết năm sau mình sẽ tới U Châu nhậm chức, khi ấy danh nghĩa hắn dưới quyền Trần Cung, vậy nên lập quan hệ tốt với Trần Cung là rất quan trọng.
Trần Cung cảm kích nhìn Pháp Chính, tuy không nói gì nhưng đã thể hiện hết rồi.
- Liệu có thể là Lưu Biểu ngầm thao túng?
- Rất có thể, lúc Lưu Tiên dâng sớ lập vệ quân, hạ quan đã lệnh người khống chế hắn nghiêm ngặt. Có điều hắn làm việc rất cẩn thận, không qua lại với bất kỳ quan viên nào, tới nay chưa phát hiện ra hành vi nào không ổn.
Đây là một lợi tư duy quán tính, Lưu Tiên tới từ Kinh Châu tất nhiên là có liên quan tới Lưu Biểu, không chỉ Pháp Chính, mà đám Trần Cung cũng nghĩ thế.
Ngược lại Đổng Ký ngồi nghe lại hơi nhếch mép, động tác nhỏ này bị Đổng Phi nhìn thấy, mỉm cười hỏi:
- Con ta có ý kiến gì?
- Phụ thân, hài nhi thấy Lưu Tiên rất có khả năng không liên quan gì tới Kinh Châu.
Đổng Phi khom người nói:
- Lưu Cảnh Thăng chẳng qua là hạng thích hư danh, Lưu Tiên lại chẳng phải là tông thất, làm sao ông ta coi trọng được? Lần này phái Lưu Tiên tới Trường An, chưa chắc có tâm tư gì. Nếu kẻ đó có tâm tư, khi phụ thân quyết chiến với Tào Tháo, sao không có hành động? Dưới trướng ông ta đâu phải không có người tài, chỉ cần một đội kỳ binh tập kích Nhữ Nam, liên quân ắt đại loạn.
Lời của Đổng Ký không phải không có lý, làm không ít người chú ý.
- Vậy ý con ta thế nào?
- Con cho rằng, Lưu Tiên ắt có cao nhân chỉ điểm, chỉ là cao nhân không ở Kinh Châu, mà ở bên cạnh hắn.
- Bên cạnh?
Pháp Chính nhíu mày nghĩ:
Đổng Phi nhìn Hạ Hầu Mạn rất lâu, hỏi:
- Hắc Đầu, ta hỏi ngươi cái bọc chủ nhân ngươi đưa ở đâu?
- Tiểu nhân không dám mang theo người, cho nên dấu dưới từ đường gần cổng thành ...
Hà, tên này cũng không ngốc, Đổng Phi đi ra cửa, gọi Đổng Thiết tới dặn dò vài câu, sau đó Đổng Thiết dẫn hơn trăm Kỹ kích sĩ đi. Lần này Đồ Trừng để giải quyết tên tăng nhân như thế, hẳn là không biết tăng nhân đó đã bắt được Hạ Hầu Mạn, không khó hiểu, tên tăng nhân kia sau khi bắt được Hạ Hầu Mạn, dùng trọng hình thẩm vấn ra kết quả lĩnh công lao rồi mới báo lên trên.
Chỉ tiếc rằng bọn chúng còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì Đổng Phi đã dẫn người tới giết sạch.
Đổng Phi nắm chặt tay, xem ra thực sự có người đang nhắm vào y, muốn bày một số âm mưu ... Có điều ta không sợ, có chiêu số gì thì dùng hết đi.
Quay người lại nhìn Hạ Hầu Mạn:
- Hắc Đầu, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, có tính toán gì không?
Hạ Hầu Mạn phủ phục trên giường:
- Xin đại đô đốc báo thù cho chủ nhân, tiểu nhân làm trâu làm ngựa báo đáo ân tình.
- Nhà ta không thiếu trâu ngựa.
Tên này không tệ, nếu dạy dỗ thỏa đáng, tương lai sẽ là tay hảo thủ:
- Chuyện Hạ Hầu tướng quân đã không còn là ân oán tư nhân, mà liên quan tới lợi ích các phương. Có điều ta có thể đảm bảo, Hạ Hầu tướng quân sẽ không chết uổng. Thế nào cũng có một ngày những kẻ dính líu bị báo ứng. Có điều trước đó ngươi phải kiên nhẫn chờ đợi.
Thế này đi, ngươi ở lại trong phủ, chẳng may có chuyện gì ta còn sai bảo ngươi. Thường ngày ngươi đi theo hai tên tiểu tử nhà ta.
Hạ Hầu Mạn biết hai thiếu niên trượng nghĩa ra tay ngoài Đại Ân Phật tự là con Đổng Phi, không chút do dự nhận lời:
- Tiểu nhân nhất định bảo vệ hai vị công tử, không để ai ức hiếp.
Ức hiếp bọn chúng? Chúng không đi ức hiếp người khác là tốt rồi, đột nhiên thấy để Hạ Hầu Mạn bên cạnh hai tên tiểu tử đó có thích hợp không? Ba tên này tụ vào một chỗ sẽ xảy ra chuyện gì?
- Nếu đã thế sau khi thương thế khỏi ngươi đi tìm chúng báo danh, còn chuyện khác ngươi không cần để ý.
Hạ Hầu Mạn cung kính nói:
- Tiểu nhân hiểu.
Trường An rất yên bình.
Đầu tháng 12, Thừa Minh điện phát ra chính lệnh không hạn chế Phật tự nữa, có điều điều kiện tiên quyết là phải có độ điệp do Thừa Ân phật tự do triều đình chuyên thiết lập phát ra. Thừa Ân Phật tự xây dựng trên cơ sở Đại Ân Phật tự, học theo cách cục của Bạch Mã tự mà thành, quan viên chuyên môn sau khi khảo sát phân pháp độ điệp, kẻ không có độ điệp mà truyền bá Phật pháp sẽ xử lý như mưu phản.
Thừa Ân là thừa thiên chi ân, thừa thiên tử chi ân, thừa Đổng Phi chi ân.
Một số học tử quận học học nghiệp không tinh thông, nhưng khéo léo phụng lệnh làm quan viên Thừa Ân phật tự, tăng lữ muốn có được độ điệp phải được những người này cho phép. Mà những học tử này nói thẳng ra là thuộc quyền Đổng Phi.
Tăng chính Thừa Ân Phật tự có thể nhận bổng lộc 400 thạch.
Với rất nhiều người không hi vọng học lên, nhưng không muốn xuống địa phương làm tiểu lại mà nói, Thừa Ân tự thuộc Thừa Minh điện là một lựa chọn không tệ. Đương nhiên với con cháu thế gia khinh thường chức vị kiểu này, nên tăng chính trong Phật tự, chủ yếu là hàn sĩ.
Lưu Biện cao hứng vô cùng, thậm chí còn tán dương Đổng Phi ở triều đường. Mặc dù nói truyền bá Phật giáo bị hạn chế, song có con đường, thành công hay không thì phải xem bản lĩnh của bọn họ.