Ác Hán

Chương 442 : Đơn Giản Thế Thôi

Ngày đăng: 20:24 18/04/20


Trong đầu Đổng Phi hiện lên bóng dáng gầy gò của Giả Hủ, nếu là ý của quân sư, hẳn ông ấy mong ta nhận phong quốc.



Nhưng cái hại trong đó chẳng lẽ ông ấy không rõ? Đổng Phi có ý đi thỉnh giáo, nhưng gần đây chuyện bận rộn, khoa cử sắp được công bố, in ấn cũng đã có bước đầu, đó là chuyện vô cùng quan trọng, ngay Hoàng Thừa Ngạn mới tới Trường An cũng rất bận rộn. Quan trọng là, nếu Đổng Phi thường xuyên tới Đỗ Bưu Bảo, chuyện Giả Hủ ẩn trong bóng tối sẽ bị bại lộ.



Tuy nói Trường An lần trước đại đồ sát đã quét sạch nhiều mật thám, nhưng trời mới biết chư hầu các phương gài bao nhiêu mật thám ở Trường An, muốn diệt hết chẳng khác gì nằm mơ nói mộng.



Ở đằng xa Đổng Hựu giương cung bắn trúng một con nai, mười mấy con Tuyết Quỷ xông tới coi chừng con mồi.



- Ca ca bắn trúng rồi.



Xạ thuật của Đổng Hựu và Đổng Sóc vô cùng cao minh, điểm này hơn cả trăm lần cái kẻ nào đó khổ luyện nhiều năm chẳng có kết quả. Hôm nay ra ngoài thành giải khuây cũng là ý của hai tên tiểu tử này. Con nãi ngã xuống, liền thấy Hạ Hầu Mạn chạy tới, đuổi đám Tuyết Quỷ đi, hai tay nhấc con nai mấy trăm cân lên nhẹ như không.



- Người này đúng là một viên hổ tướng.



Hoàng Tự tán thưởng:



Gia Cát Cẩn cười:



- Hạ Hầu Mạn tuy có cái dũng nhưng đem so với hai vị tiểu công tử còn kém một chút. Mấy ngày trước ta tới nhà chủ công, nhìn thấy hai vị công tử liên thủ, Hạ Hầu Mạn đã có chút chống không nổi rồi, nếu thêm thời gian nữa, hai vị tiểu công tử trưởng thành, dù không bì được với chủ công thì cũng không kém quá nhiều.



Đổng Phi có chút đắc ý, có điều vẫn lắc đầu:



- Đó là Hạ Hầu Mạn nhường bọn chúng thôi, nếu chiến đấu thật, nhất định có thể lấy mạng bọn chúng trong trăm hiệp. Sóc Nhi và Hựu Nhi võ nghệ tuy đã thành, song không có mấy kinh nghiệm. Nhiều thứ không phải cứ dựa vào khổ luyện mà thành, chỉ có thấy qua máu, giết qua người, lăn lộn trong đao kiếm mới hiểu.



- Ý chủ công là?



Đổng Phi cười thản nhiên:



- Hạ Tề gửi thư tới nói, năm nay sẽ dùng binh với Nhạc Lãng Tam Hàn. Hác Chiêu làm chủ soái, qua xuân sẽ xuất chinh, ta định đưa hai tiểu tử này tới rèn luyện, tránh ở lại Trường An gây thị phi. Mẹ chúng, quá cưng chiều bọn chúng rồi.



Kỳ thực Đổng Phi không cưng con sao? Chỉ là bề ngoài không lộ ra thôi.



Đám Gia Cát Cẩn nghe xong giật mình:



- Chủ công, Nhị công tử mới 12, tiểu công tử mới 11, liệu có quá sớm không?



- Khi ta bảy tuổi đã giết người, 11 tuổi đánh tan Thái Bình giáo làm loạn ở Lâm Thao. Bọn chúng tuổi tuy nhỏ, nhưng thông minh hơn ta, điều ta biết đã dạy chúng hết rồi. Còn lại phải dựa vào bọn chúng tự lĩnh ngộ.



Mọi người đều im lặng.



Có lẽ bản thân Đổng Phi cũng không nhận ra, y ngày càng tiếp cận tư duy thời đại này.



Giết người thấy máu với y mà nói tựa hồ đã thành một chuyện quá sức bình thường, mà thái độ với con cái cũng có phong cách thời đại này. Nếu là đời sau, để đứa trẻ 11 tuổi giết người đúng là chuyện làm người ta khiếp hãi.



Đám Gia Cát Cẩn cũng thấy chẳng có gì lạ.



Khi chiến sự Tam Hàn kết thúc hẳn là lúc quyết chiến Quan Đông, Quan Trung rồi.



Thạch Thao hỏi:



- Chủ công, để Hách Chiêu làm chủ soái có quá trẻ không?
Đúng là bận rộn, vốn định lười một ngày, không ngờ lại càng bận:



- Mời Khiêm công vào.



Một lúc sau Dương Khiêm vào thư phòng thi lễ, cung kính nói:



- Đại đô đốc, hoàng thượng mời ngài tới Bách Lương đài một chuyến.



Lại là nơi này, Đổng Phi thực ra ghét Bách Lương đài, song Lưu Biện phái người tới mời thì tất nhiên không thể cự tuyệt, liền thay y phục cùng Dương Kiêm rời phủ. Trên đường đi, Đổng Phi thăm dò:



- Kiêm công có biết hoàng thượng bảo ta tới có chuyện gì không?



- Đại đô đốc yên tâm, hoàng thượng chỉ thấy thiếu giao lưu với ngài, nên mời Đại đô đốc tới một chuyến.



Đổng Phi không rõ ý Lưu Biện thế nào, nhưng biết bản thân Lưu Biện không có ý gì, ngày đó tấu chương phong quốc, hẳn không liên quan tới hắn, vì 20 ngày sau chuyện đó Lưu Biện không nhắc tới chuyện phong quốc nữa, dù tảo triều có tông thất đề xuất, hắn chỉ hàm hồ gạt đi, hiển nhiên không hứng thú, tức là chuyện phong quốc rất có khả năng là suy tính của tông thất.



Có điều đoán chung quy chỉ là đoán, Đổng Phi không biết rốt cuộc trong đầu Lưu Biện nghĩ gì, có lẽ cuộc hội diện hôm nay liên quan tới nó.



Bất tri bất giác Đổng Phi tới ngoài Bách Lương đài.



Cùng lúc đó trong một phòng giam có hai thiếu niên ngồi đối diện với nhau, một là Đổng Ký, người kia ít tuổi hơn, trông có vẻ gầy yếu, mắt rất to, lộ vẻ gian trá, môi nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ.



- Ra Đại công tử chỉ có mấy thủ đoạn này thôi à? Vu oán hãm hại là hành động của đám tiểu nhân.



Đổng Ký mặt bình tĩnh nhìn thiếu niên đó, như không nghe thấy lời mỉa mai của hắn:



- Chu Bất Nghi, theo ngươi thấy ta nên làm thế nào?



Thiếu niên kia chính là Chu Bất Nghi cháu ngoại Lưu Tiên, nghe Đổng Ký hỏi, cười khẩy:



- Nên làm thế nào là chuyện của ngươi, liên quan gì tới ta?



- Sao không liên quan? Chuyện này chẳng những liên quan tới tính mạng của ngươi, còn liên quan tới thanh danh cả đời cậu ngươi. Ngươi nói xem nếu đám giá áo túi cơm biết Lưu tiên Lưu đại nhân trung nghĩa cương trực lại có một muội phu phản tặc sẽ có kết quả gì? Chu Bất Nghi, cha Chu Triêu, mẹ Lưu Ngả. Năm Trung Bình thứ tư, Chu Triêu theo Khu Tinh mưu phản, Lưu Ngả có thái nên được đưa tới chỗ huynh trưởng Lưu Tiên ở Linh Lăng ... Chậc chậc, phức tạp nhỉ.



Chu Bất Nghi rùng mình, nhìn Đổng Ký khiếp hãi.



- Từ nhỏ ngươi theo cậu sống ở Tương Dương, bái sư rất nhiều người. Cậu ngươi bảo ngươi đọc sách, ngươi nói: Học vấn là bẩm sinh, đọc sách có tác dụng gì ... Chậc chậc, cuồng vọng quá. Có điều ngươi đúng là có vốn để mà cuồng vọng, năm Kiến An thứ 3, mới 11 tuổi làm Bình Ngô Cửu Phạm, được nhiều người khen ngợi. Nhưng không ngờ bị Lưu Biểu gọi là trẻ con viết bừa, cậu ngươi vì vậy mà thất vọng.



Chu Bất Nghi không nói gì nữa, chỉ cắn chặt răng.



Đổng Ký lại lấy ra một tờ giấy:



- Cha chà, năm Thái Bình thứ nhất theo cậu tới Trường An, lệnh đệ Khấu Phong ... À, phải gọi là Lưu Phong. Xem nào Hán thất sẽ suy, nên nhân loạn mà giành lấy, ngáu sau có được thiên hạ, nhất định hơn kẻ tầm thường trăm lần. Kẻ tầm thường là ai? Sau khi vào Trường An bảo Lưu Tiên hiến Tứ Thập Nhị Chương Kinh, nói : Nếu cậu chỉ lấy đây làm lễ, nhất định được lọt vào mắt xanh của hoàng đế.



Chu Bất Nghi thấy toàn thân giá lạnh, hắn tự cho mình thông minh, không ngờ mọi việc làm như bị người ta tận mắt nhìn thấy, cảm giác đó cực kỳ khó chịu.



Đổng Ký vừa xem một tờ giấy vừa lắc đầu nói tỏ vẻ nuối tiếc:



- Lưu Tiên làm Trường An lệnh, ngươi hiến ba kế, nói lầm lần lượt, trong vòng năm năm có thể khống chế Trường An. Thứ nhất, lập vệ quân để phân việc binh của Đại đô đốc phủ, giảm sức khống chế của phụ thân ta với Trường An. Thứ hai, đẩy phụ thân ta lên đầu sóng, ngoái thăng trong giáng, đuổi khỏi Trường An ... Ồ, điều thứ ba thú vị lắm, tin rằng nếu hoàng thượng nhìn thấy sẽ vô cùng tức giận.