Ác Hán

Chương 472 : Quan Trung Tổng Động Viên (2)

Ngày đăng: 20:25 18/04/20


Hiệp trợ Lâu Khuê thống trị khu vực Tung Dương rõ ràng, được Lâu Khuê coi là phụ tá đắc lực.



Khoái Lương đến đây nhất định là có dụng ý xấu. Vào lúc này xảy ra chuyện như vậy, Lâu Khuê nhất định phải thương lượng một chút với Tập Thụ.



Không một lát sau, Tập Thụ đi vào thư phòng.



Tập Thụ này tuổi chừng trên dưới 50, người rất có phong độ, dáng vẻ bất phàm. Mặc bộ thanh sam, khẽ phe phẩy chiết phiến trong tay, nói không hết phong lưu phóng khoáng. Trên mặt luôn mang theo nụ cười tỏa nắng, chỉ là đôi mắt lại có vẻ nham hiểm.



- Tử Bá, vội vã tìm ta như thế là có chuyện gì?



Lâu Khuê nói:



- Nguyên Cán, Khoái Lương tới rồi!



- Khoái Lương? Khoái Lương nào...A, ngươi nói là Trung Lư Khoái Tử Nhu? Hắn không phải đi Trường An rồi sao, sao lại chạy đến chỗ chúng ta?



Lâu Khuê bất đắc dĩ thở dài một tiếng:



- Nguyên Cán, đã lúc này rồi, ngươi nghiêm chỉnh một chút đi. Hiện giờ thừa tướng ở tại Sơn Dương xa xôi. Hứa Xương bị vây, lòng ta nóng như lửa đốt. Tiền môn có hổ, hậu viện có lang. Lấy trí tuệ của ngươi, đâu có thể không suy đoán ra mục đích Khoái Lương kia đến đây sao?



Tập Thụ nghe vậy cười ha ha.



- Tử Bá đừng nóng,Thụ chẳng qua là đùa ngươi thôi. . . Thật ra trước đó vài ngày Trường An truyền tin tức Lương Vương bị ám sát, ta cảm thấy phương diện này có bí ẩn. Hiện tại xem ra, Lương Vương muốn có động tác rồi. Khoái Lương đến đây nhất định là du thuyết với ngươi. Cứ nghe xem hắn có lời lẽ gì, rồi mới đưa ra chủ trương.



Lâu Khuê nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu.



Hai người cùng nhau đi vào phòng khách, thấy Khoái Lương đứng ở trong sảnh đường, chắp tay sau đít, nhìn một bộ tranh chữ trên tường.



Nghe tiếng bước chân Khoái Lương xoay người lại, thấy Lâu Khuê và Tập Thụ cùng nhau tới. Khoái Lương cười, tiến lên chắp tay nói:



- Tử Bá, Nguyên Cán, luôn đúng lúc nhỉ?



Lâu Khuê nói:



- Sao sung sướng bằng Trường An Đại học sĩ được?



Hiện giờ Khoái Lương đảm nhiệm chức vị Đại học sĩ trong Trường An Thái Học Viện, biểu hiện ra không có thực quyền gì, nhưng trên thực tế Thái Học Viện này trực thuộc trị hạ của Lễ bộ thượng thư Thạch Thao, do Thừa Minh Điện quản hạt. Thân phận và địa vị này tuyệt đối là một cảnh giới siêu nhiên.



Một câu nói của Lâu Khuê mang theo ý châm chọc.



Khoái Lương lại như không cảm thấy, cười nói:



- Tử Bá vẫn như năm đó, mặc dù ta đã làm Đại học sĩ, nhưng sao so được với Dương Hương hầu?



Dương Hương hầu của Lâu Khuê là Hán Đế Lưu Hiệp phong.



Nhưng thế nhân đều biết, Hán thất chính thống là ở Trường An. Dương Hương hầu hắn danh bất chính ngôn không thuận. Khoái Lương lại nhắc tới tước vị này của hắn, làm cho trong lòng Lâu Khuê ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Khoái Lương. Thấy mặt mày hắn hớn hở, không khỏi hỏi:



- Tử Nhu nói thế là có ý gì?




Lỗ Túc nói với Hứa Chử:



- Trọng Khang, sáng sớm ngày mai ta lĩnh 3 vạn người đến Tân Trịnh. Huỳnh Dương nhờ ngươi rồi. . . Lần này chúng ta là đột nhiên dụng binh, Quan Trung trong lúc nhất thời không thể kịp phản ứng. Tuy nhiên chúng sớm muộn cũng sẽ đến sinh sự, ngươi nhất định phải cẩn thận mới được.



Hứa Chử cười ha ha:



- Quân sư yên tâm, Hứa Chử ở Huỳnh Dương một ngày, tặc tử Quan Trung mơ tưởng bước vào một bước.



Người này đủ mảnh, nhưng vẫn khiến người khác không quá yên tâm.



Lỗ Túc ở trong lòng thở dài một hơi, lại tuần tra với Hứa Chử thêm một lúc, sau đó trở về phủ nha nghỉ ngơi. Một đường bôn ba quả thật đã đủ mệt.



Giấc ngủ này rất ngon.



Nhưng vào lúc canh hai Lỗ Túc bị tiếng động ồn ào làm tỉnh giấc.



Hắn đứng dậy khoác y phục đi ra. Thấy bên trong thành Huỳnh Dương ánh lửa tận trời, âm thanh người hô ngựa hý đinh tai nhức óc.



Tiếng la giết thỉnh thoảng truyền đến, nương theo đó là tiếng binh khí va chạm.



Lỗ Túc vội vàng hỏi:



- Xảy ra khi nào?



- Vẫn còn chưa rõ lắm, hình như, hình như ở trong thành phát hiện quân địch.



Quân địch?



Trong thành sao lại có quân địch?



Bách tính thương nhân thành Huỳnh Dương này từ lâu đã bị Dương Duy đuổi đi rồi. Hiện giờ ngoại trừ 5 vạn binh mã, hình như không có khả năng lẫn quân địch vào mà?



Trừ phi. . .



Lỗ Túc đột nhiên hít một hơi lạnh, rùng mình một cái: trừ phi, trừ phi Dương Duy đầu hàng, binh sĩ lưu thủ chính là quân địch.



- Nhanh thông báo cho Hứa Chử tướng quân!



Lỗ Túc vội vội vàng vàng thay khôi giáp, nâng kiếm lên ngựa, dẫn binh mã lao ra khỏi phủ nha, trước mặt đã thấy Hứa Chử người đầy là máu dẫn theo một đám người chạy tới.



- Quân sư, đã xảy ra chuyện!



- Trọng Khang, ngươi không sao chứ. . .



Hứa Chử không trả lời, mà vẻ mặt dữ tợn rít lên:



- Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong thành này thoáng cái toàn là quân Quan Trung. . .