Ác Hán
Chương 473 : Tứ Mãnh Bát Đại Chùy
Ngày đăng: 20:25 18/04/20
Ngoài thành Huỳnh Dương, trên đồi cao tinh kỳ phấp phới.
Đổng Phi cưỡi Sư Tông Thú, Hàn Đức Mạnh Thản đứng trang nghiêm ở phía sau y, Thiết giáp Cự Ma Sĩ yên lặng như núi, ghìm ngựa lại không hề nhúc nhích.
Trần Đáo đã qua tuổi 40, cũng không thấy phong thái năm đó.
Hắn ghìm ngựa ở bên cạnh Đổng Phi, nhỏ nhẹ nói:
- Một ngọn lửa này thoạt nhìn hỏa hậu cũng đã đủ. Chủ công, có phải có thể công kích hay không?
Đổng Phi không trả lời.
Tháng bảy y lấy kế kim thiền thoát xác bí mật từ Trường An đến Lạc Dương, liền bắt đầu bắt tay vào an bài. Tào Tháo Viên Thiệu, Lưu Bị Lưu Biểu, thậm chí Giang Đông Tôn Bá Phù nhìn như bình tĩnh, trên thực tế ẩn tàng sát khí, nhất cử nhất động của mọi người đều bị y nhìn trong mắt.
Quả nhiên Lưu Biểu không tiếp thu hảo ý của hắn.
Khoái Việt nói ra ba kế sách, cũng là ba lối ra Đổng Phi cho Lưu Biểu. Đáng tiếc, Lưu Biểu lại không biết quý trọng, liên thủ với Lưu Bị.
Kết quả này Đổng Phi đã sớm đoán được.
Nhưng khi biết kết quả thực sự, Đổng Phi vẫn cảm thấy có chút thất lạc. Đối thủ ngày xưa hay bằng hữu cũng vậy, từng người ngã xuống, người còn sống hiện giờ trong mắt Đổng Phi cũng chỉ đang kéo dài hơi tàn, không kéo được thời gian quá dài.
Lưu Biểu. . .
Ài, không quản nói thế nào, thái độ của Đổng gia coi như không tệ. Chí ít vào lúc Đổng Phi trắc trở nhất không bỏ đá xuống giếng. Đương nhiên Kinh Châu cách Quan Trung qua Tây Xuyên và Dự Châu, hắn muốn bỏ đá xuống giếng cũng không có cách nào. Cũng mặc kệ nói thế nào, người này cũng không tệ lắm.
Chỉ là ngươi đã làm ra quyết định, thế thì chờ bị ta tiêu diệt đi!
Quan Trung, hiện giờ binh hùng tướng mạnh, chiến tướng như mây. Vì xuất kích lần này, Đổng Phi và Giả Hủ đã ngủ đông tròn bốn năm, chỉ muốn nhất chiến công thành. Triệu tập trăm vạn đại quân ( đây chính là trăm vạn đại quân thực thực tại tại mà không phải gạt xưng trăm vạn ), từ Quan Trung, kinh nam, Tịnh Châu, U Châu. Hà Đông, thậm chí từ trên biển, sau khi Đổng Phi ra lệnh một tiếng đều bắt đầu hành động.
Có lẽ đây sẽ là thời khắc huy hoàng nhất của cả đời ta.
Đổng Phi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm được ánh lửa chiếu đỏ rực, y đột nhiên cười nói:
- Dương Văn Thúc làm không tệ, nên giành công đầu.
Dương Văn Thúc chính là Dương Duy.
Từ sau khi Chung Dao chết, tình cảnh của Dương Duy tại Hứa Xương rất gian nan, mật thám của Ám Bộ tại Hứa Xương liền lén lút liên hệ với Dương Duy. Về phần muốn Dương Duy làm chuyện gì? Đổng Phi không nghĩ kỹ, Giả Hủ cũng không xác định. Chỉ là một viên ám tử, tại then chốt mới sử dụng.
Dương Duy vốn chính là người Tây Lương, còn là đồng hương với Đổng Phi, lại đã từng là bộ hạ của Ngưu Phụ.
Đổng Phi đích thân viết cho Dương Duy một phong thơ, ngụ ý là nói: Thân bất thân, cố hương nhân. Chúng ta đều là người Tây Lương, vì sao phải tự giết lẫn nhau? Khi cha ta chết, ta không có năng lực chu toàn cho hương thân, nhưng hiện tại ta có năng lực. Hy vọng ngươi có thể giúp ta.
Đừng coi thường tình nghĩa thôn đảng này.
Cổ nhân cực kỳ coi trọng điều này. Lý Túc chiêu hàng Lữ Bố, có tình đồng hương; Tào Tháo trọng dụng Hạ Hầu, không chỉ là lưỡng tộc quan hệ mật thiết, càng quan trọng họ đều là người huyện Tiêu. Còn có rất nhiều ví dụ của phương diện này đủ để nói rõ.
Sau khi Dương Duy nhận được thư của Đổng Phi vô cùng cảm động.
Vừa may lúc đó tình huống của hắn cũng không tốt, thậm chí ngay cả nuôi sống gia nhân cũng có chút trắc trở. Nếu không có Đổng Phi tiếp tế, sợ đã chết đói hết rồi.
Sau đó Lỗ Túc bắt đầu dùng Dương Duy, cũng là dùng một nửa, phòng bị một nửa.
Đổng Phi cũng về tới chính giữa bản trận, thanh âm lạnh lùng vang vọng giữa trời đêm.
Lỗ Túc hít sâu một hơi, mắt trợn tròn lớn tiếng nói:
- Đổng Tây Bình, Tào công ơn tri ngộ với ta. Lỗ Túc tuy không phải thiện nhân, cũng biết đạo lý trung thần không thờ hai chủ. Hôm nay ta sai một nước cờ, rơi vào bẫy của ngươi. Nhưng muốn ta đầu hàng, tuyệt đối không có khả năng.
Bảo kiếm keng ra khỏi vỏ, Lỗ Túc ở trên ngựa lớn tiếng quát:
- Binh sĩ tam quân, theo ta xuất kích!
Trong tiếng quát, Lỗ Túc nhất mã đương tiên đánh tới quân trận của Đổng Phi. Trước có Hứa Chử, sau có Lỗ Túc, trong Tào quân cũng không thiếu nam nhi nhiệt huyết. Nghe được Lỗ Túc la lên, liền giơ lên đao thương, theo Lỗ Túc phát động công kích cuối cùng về phía Đổng Phi.
Đổng Phi ở trên ngựa kinh ngạc nhìn Tào quân càng lúc càng gần, thở dài một tiếng.
- Đều là hảo nam nhi!
Đổng Phi khẽ nói:
- Nhưng, đáng tiếc rồi!
500 bước, 400 bước. . .
Gia Cát Cẩn dưới đại kỳ ánh mắt lạnh đi, huy vũ lệnh kỳ, lớn tiếng quát:
- Bắn cung!
Trong sát na, một đợt châu chấu theo tiếng vù vang lên, rời dây cung bay lên, che khuất cả ánh sáng. . .
*****
Tào Tháo tuyệt đối không nghĩ đến phản ứng của Đổng Phi sẽ nhanh như vậy.
Đương nhiên hắn cũng không ngờ Lưu Bị và Lưu Biểu lại thực sự liên thủ, khiến cho phòng tuyến Lâm Toánh thoáng cái tan vỡ, Hứa Xương báo nguy.
Tào Nhân đã chết. . .
Hứa Chử và Lỗ Túc cũng đã chết!
Việc làm hắn nhất giật mình không gi hơn Hàn Quỳnh vốn thuộc Viên Thiệu lại lâm trận phản chiến, ngoài dự đoán mọi người đầu hàng Đổng Phi.
Hoà đàm với Viên Thiệu cũng không phải bản ý của Tào Tháo.
Nếu như không phải tình hình nguy cấp, hắn nhất định sẽ thừa thắng xông lên, triệt để tiêu diệt Viên Thiệu. Nhưng tình huống không theo người. Thế lực của Đổng Phi càng lúc càng lớn, Tào Tháo quả thật cần phải có một lực lượng như Viên Thiệu để kiềm chế một bộ phận của Đổng Phi. Đồng thời Tào Tháo cũng rất rõ ràng, cho dù hắn đánh thắng trận Đại Dã Trạch, muốn tiêu hóa lực lượng của Viên Thiệu không mấy năm thì làm không được.
Cho nên, hắn muốn hoà đàm với Viên Thiệu.
Từ mặt khác mà nói, cũng là vì giảm bớt áp lực của phía tây, khiến cho thông lộ giữa Trần Lưu và Toánh Xuyên bảo trì thông suốt, có thể nhanh chóng điều quân trở về Toánh Xuyên. Nhưng không ngờ, hắn vừa mới bắt đầu triển khai đàm phán với Viên Thiệu thì Tây lộ quân của Viên Thiệu đã thoát ly khỏi khống chế của Viên Thiệu.
Vậy còn cần thiết phải nói chuyện sao?
Tình hình hiện giờ cực kỳ rõ ràng, Ký Châu của Viên Thiệu đã không thể bảo toàn, bao gồm bản thân Viên Thiệu có thể sống trở lại Nghiệp Thành hay không cũng còn phải nói. Đáng sợ nhất chính là việc Tào Tháo lo lắng vẫn đã xảy ra. Đổng Phi đã động, hơn nữa động tác cực kỳ lớn.