Ác Hán

Chương 479 : Văn Nhược Không Văn Nhược

Ngày đăng: 20:25 18/04/20


Trên thành Hứa Xương đèn đuốc sáng trưng.



Sắc mặt Tuân Úc đầy vẻ mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn kiên trì đứng ở trên thành, cùng thủ quân chống lại thế tiến công như điên của quân Từ Châu.



Thoạt nhìn, Thư Hộc Hứa Du không dự định đem công lao này tặng cho Quan Vũ rồi!



Mục đích của họ rất minh xác, nhất định phải trước khi Quan Vũ đánh tan nhân mã của Lâu Khuê tại Dương Hương, công phá Hứa Xương, tróc nã Hán Đế Lưu Hiệp.



Đây là nhiệm vụ Lưu Bị giao cho họ. Mặc kệ Lưu Bị có danh tiếng gì, có một điểm là không thể phủ nhận, hắn rất có nhân cách mị lực. Người như Hứa Du Thư Hộc, đều cúi đầu nghe theo hắn, hận không thể đánh đổi cả tính mệnh để đền đáp ân tình.



Đặc biệt là Hứa Du hứa Tử Viễn, cũng tính là nhân vật đã trải qua tang thương. Dùng lời của hắn nói: "Huyền Đức công nhân ái hiền hậu, có phong thái của Cao Tổ. Mọi việc một khi nhận định, thì sẽ buông tay đi làm, tuyệt đối không ngang ngược can thiệp."



Tại điểm này, mặc kệ Hứa Du hay là Tư Mã Lãng đều cho rằng toàn bộ thiên hạ chỉ có Đổng Phi có thể đánh đồng với Lưu Bị.



Hứa Du đầu nhập vào Lưu Bị nhiều năm, nhưng chưa lập được công lao nào. Lưu Bị đối với hắn như năm đó dưới trướng Viên Thiệu, thân như huynh đệ, đủ để cho Hứa Du vứt bỏ các loại tư tâm tạp niệm bán mạng cho Lưu Bị, lại còn bán mệnh thoải mái hơn so với bán mệnh cho Viên Thiệu.



Tuân Úc sầm mặt, nhìn quân Từ Châu dưới thành như thủy triều lui bước, trong lòng rất áp lực.



Tào Chương đi tới bên người hắn, nhẹ giọng nói:



- Thái phó, có vẻ không chống đỡ được rồi. Trong thành bắt đầu hỗn loạn, sĩ khí của quân lính cũng xuống rất nhanh. Tên Thư Hộc này điên rồi, từ hừng đông đến bây giờ, tấn công gần 20 lần, có một số người cũng sắp tan vỡ!



Tào Chương ở trên thành đã gần 20 ngày.



Khi vừa mới lên thành hắn vẫn là một thiếu niên hăng hái, huyết khí phương cương. Nhưng hơn mười ngày trôi qua, Tào Chương rõ ràng đã chín chắn hơn.



Muốn làm cho một người trưởng thành, biện pháp tốt nhất chính là để hắn khảo nghiệm trong máu và lửa.



Tào Chương mang theo 50 gia tướng từ phủ Thừa tướng, hiện giờ tử thương hơn 40 người. Trong đó phần lớn là cùng Tào Chương lớn lên, tuổi cũng chỉ lớn hơn Tào Chương một chút, hiện tại không còn ở đây. Hảo hữu ngày xưa từng người ngã xuống, đủ để khiến Tào Chương chết lặng. Khuôn mặt nhỏ hơn trước đây một vòng, dáng vẻ trẻ con đã không còn nữa, thay vào đó là nét cương mãnh.



Tuân Úc rất vui mừng nhìn Tào Chương, rất thoả mãn với biểu hiện của hắn mấy ngày nay.



Đáng tiếc, nếu như Tào Chương có thể sinh ra sớm 5-6 năm, chắc hẳn đã công thành danh toại rồi. Nghĩ tới đây, Tuân Úc vỗ vỗ vai Tào Chương.



- Tam công tử không hổ là hổ tử của thừa tướng, dũng mãnh hơn người. . . Hiện giờ Thư Hộc càng công mạnh, lực bền của hắn cũng càng ngắn. Nếu có thể cầm cự được tới hừng đông, sĩ khí của quân Từ Châu sẽ mất hết. Tam công tử yên tâm, việc cấp bách là chúng ta phải làm cho bên trong thành yên ổn lại.



- Thái phó có cao kiến gì?



- Thời kỳ phi thường nên dùng thủ đoạn phi thường. Xin tam công tử dẫn người điều hết mọi người trong phủ quan viên các phủ bên trong thành Hứa Xương ra. Đệ tử quan lại, phàm người trên 16 tuổi hết thảy đăng thành tác chiến. Làm như vậy, chí ít có thể làm cho bọn lính cảm thấy khoan khoái một chút. . . Kẻ nào không nghe sai phái giết chết bất luận tội! Còn có, mệnh lệnh cấm quân giáo úy Hứa Định tăng cường tuần tra bên trong thành. Từ giờ trở đi, bất kỳ ai rải tin đồn, nhất loạt chém ngay tại chỗ. . . Tam công tử phải nhớ kỹ, vào lúc này tuyệt đối không thể nhân từ nương tay.



Hứa Định là huynh đệ của Hứa Chử, cũng là một người vũ dũng.



Lúc trước khi Hứa Chử đi theo Tào Tháo, từ trong Hứa gia điều ra mấy trăm tộc nhân. Hứa Định gần với Hứa Chử, chỉ là thường ngày phần lớn là Hứa Chử theo Tào Tháo Nam chinh Bắc chiến. Mà Hứa Định thì phụ trách an nguy bên trong thành Hứa Xương, cho nên thanh danh cũng không tính hiển hách.



Đã đến tình cảnh này, Tuân Úc cũng nhất định phải điều động nhánh nhân mã cấm quân này.



Tào Chương dẫn theo người xuống thành, Tuân Úc còn đang trên thành, để ý động tĩnh của quân Từ Châu.


- Không hề thấy!



Đại tiểu thư là chỉ hoàng hậu Tào Tiết, cũng chính là trưởng nữ của Tào Tháo. Lưu Hiệp trốn đi, Tào Tiết không có khả năng không biết. Nàng không theo Lưu Hiệp đi, lẽ nào. . .



- Không hay, chúng ta trở lại!



Tuân Úc quay đầu ngựa, dẫn theo người lần thứ hai chạy tới hoàng cung.



Nhưng khi hắn đến cửa cung lại phát hiện Hứa Định dẫn theo binh mã, người nào cũng vẻ mặt cười khổ. Mà Tào Chương thì đứng trên càng xe, kéo lấy Hán Đế đang không ngừng run lên, một tay nắm một thanh đoản kiếm, hai mắt đỏ bừng như nhỏ máu:



- Cẩu tặc, trả mạng của tỷ tỷ ta đây!



- Tam công tử, đừng. . .



Tuân Úc la lên muốn ngăn cản Tào Chương.



Nhưng đã xong!



Tào Chương một kiếm đâm vào ngực Lưu Hiệp. Lưu Hiệp hét thảm một tiếng, mà đoản kiếm trong tay Tào Chương thì thuận thế xoay một cái, móc tim của Lưu Hiệp ra. Đám người Hứa Định ngẩn người ra nhìn. Tuân Úc cảm thấy trước liễn xa, máu của Lưu Hiệp bắn đầy mặt hắn.



- Tam công tử, sao ngươi...



- Cẩu hoàng đế này đã giết đại tỷ của ta!



Quan hệ giữa Tào Chương và tỷ tỷ Tào Tiết rất tốt, Tào Tiết lớn hơn Tào Chương nhiều, mà mẫu thân của Tào Chương Biện phu nhân sức khỏe không tốt, khi còn bé vẫn do Tào Tiết chăm sóc Tào Chương.



Tuân Úc nắm chặt tay, đột nhiên xoay người quát lên với đám người Hứa Định:



- Nhớ kỹ, các ngươi chưa từng thấy gì hết, chưa từng nghe gì hết.



Đám người Hứa Định khom người tuân mệnh.



Tuân Úc kéo Tào Chương xuống liễn xa, quay đầu nói với Tào Thái:



- Các ngươi theo tam công tử đưa đại tiểu thư về phủ. Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của ta, các ngươi không được nói lời nào hết. Bằng không, đừng trách ta không nói tình cảm. . . Hứa Định, quét dọn xe, dìu hoàng thượng đi vào.



Tuân Úc dùng chữ dìu, ngụ ý là nói cho Hứa Định: nhớ kỹ, hoàng thượng còn sống!



Hán thất đích thật là đã suy bại, nhưng theo Trường An quật khởi, tình huống trở nên rất phức tạp. Lưu Hiệp mặc kệ nói như thế nào vẫn là hoàng đế. Tội danh giết hoàng đế, chí ít nhìn từ hiện tại, không phải bất kỳ ai, bất kỳ chư hầu nào có thể dánh nổi.



Nếu lan truyền ra ngoài, Hứa Xương tất loạn.



Làm sao bây giờ?



Tuân Úc ngồi trên bậc thang của kim loan bảo điện, trầm tư suy nghĩ biện pháp giải quyết.



Thư Hộc thấy không thể đón Lưu Hiệp ra, cũng không điều động binh mã. Đêm đó, tất cả mọi người đều vượt qua trong nỗi sợ hãi không hiểu. . .