Ác Hán

Chương 480 : Gia Dữ Quốc

Ngày đăng: 20:25 18/04/20


Quân Từ Châu lui rồi! Quân Từ Châu lui binh rồi. . .



Trên đầu thành Hứa Xương vang lên tiếng hoan hô từng trận. Dưới thành, mười mấy tiểu giáo phóng ngựa chạy như bay, lớn tiếng la lên tin tức quân Từ Châu lui binh.



Lui binh rồi?



Đám người Hạ Hầu Sung nghe được tin tức đột nhiên này, khí lực toàn thân hình như cũng thoáng cái không còn, ngồi dưới đất, một lát nói không ra lời. Sáng sớm, trên thành phát hiện đại doanh của quân Từ Châu đằng xa rất cổ quái, mặc dù có tiếng chiêng trống thỉnh thoảng truyền đến.



Vì vậy, Hạ Hầu Sung sai người ra khỏi thành tìm hiểu, nào ngờ biết được quân Từ Châu đã suốt đêm bỏ chạy.



Trong doanh trại treo ngược cừu lên, lấy móng đánh trống, trong doanh trại rộng lớn không có một bóng người. Ngay cả vệ binh giống như đang gác cửa cũng là người bù nhìn.



Một loại vui sướng sống sót sau tai nạn tràn ngập trong lòng mỗi người trong thành Hứa Xương.



Trong phủ Thừa tướng càng hoan hô nhảy nhót liên tục. Quân Từ Châu đã lui binh, chúng ta đã đánh thắng, chúng ta đã bảo vệ được Hứa Xương.



Nhưng Biện phu nhân lại mặt trầm như nước.



- Thái phó đang ở đâu?



Tào Chương mặt mũi bầm dập đi lên trước, thấp giọng nói:



- Đêm qua thái phó ở trong hoàng cung hết một đêm, sau khi tin tức truyền đến hắn về nhà rồi.



Biện phu nhân lập tức đứng dậy: 



- Lập tức đến nhà thái phó!



Tào Tiết bị giết, Biện phu nhân đương nhiên rất khó chịu. Nhưng nàng là một nữ nhân biết nặng nhẹ, rất rõ ràng Tào Chương giết chết Lưu Hiệp sẽ mang đến hậu quả gì. Cho nên ngày hôm qua sau khi về nhà Biện phu nhân dạy bảo cho Tào Chương một trận. Tào Chương lúc này thành thật giống như một con mèo nhỏ.



- Mẫu thân, tặc quân đã rút đi, vì sao không vui?



Tào Chương không rõ, vì sao sắc mặt Biện phu nhân lại âm trầm.



Tào Thực đi theo sau hắn lại khẽ kéo Tào Chương một cái, lắc đầu, ý của Tào Thực là: Tam ca, đừng nói.



- Lão tứ, ngươi luôn thông minh, có biết nguyên nhân không?



Biện phu nhân leo lên xe rồi, Tào Chương và Tào Thực theo xe đến nhà Tuân Úc. Lúc này Tào Chương mới dám thấp giọng hỏi.



Tào Thực không phải so Biện phu nhân sinh ra, nhưng có quan hệ với Tào Chương rất tốt. Hắn là người thông tuệ, rất cơ linh, cho nên khi Tào Chương không rõ gì đa số sẽ đi thỉnh giáo Tào Thực. Tào Thực nghe được Tào Chương hỏi, nhịn không được lườm một cái, tỏ ra bất đắc dĩ.



Huynh trưởng của nhà mình rất hào sảng, có phong thái hào hiệp. Chỉ là có đôi khi lười quá, lười thậm chí không muốn đi suy nghĩ vấn đề.



- Tam ca, tặc quân vì sao rút lui!



- Việc này không đơn giản sao... Khẳng định là phụ thân đã dẫn binh trở về. . .



Nói đến phân nửa, Tào Chương lại ngậm miệng lại. Thật là như vậy sao? Nếu như không phải là Tào Tháo đã trở về, như vậy. . . Lẽ nào nói. . .



Tào Chương rùng mình nhìn sang Tào Thực.



Tào Thực gật đầu: 



- Cứ đi gặp thái phó trước, xem thái phó nói thế nào?



- Như vậy cũng được!



Đoàn người đi tới nhà Tuân Úc, Biện phu nhân mới xuống xe đã thấy Đường thị dẫn theo mấy hài tử đi tới, tiến lên hành lễ với Biện phu nhân.



- Muội tử, chúng ta là người trong nhà, đừng khách sáo như vậy.



Vì sao lại nói người trong nhà chứ? Thì ra trưởng tử của Tuân Úc là Tuân Uẩn từ hai năm trước đã kết làm vợ chồng với thứ nữ Tào Hoa của Tào Tháo.



Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Tào Tháo dám giao Hứa Xương cho Tuân Úc.



- Thái phó nghỉ ngơi chưa?



Đường thị lắc đầu:



- Không nghỉ ngơi. . . Buổi trưa vừa về nhà liền kéo Tử Thiến vào thư phòng, hai người vẫn nói chuyện đến bây giờ.



Phu nhân chau mày: xem ra, thái phó đã nhìn ra!



Đường thị dẫn Biện phu nhân vào phòng khách, chẳng mấy chốc liền thấy Tuân Úc dẫn theo Tuân Uẩn vội vã chạy tới.



- Tuân Úc bái kiến phu nhân!



Thời kì Đông Hán, phụ nữ là không có tư cách gặp mặt những sĩ nhân thân phận như Tuân Úc. Đương nhiên, quan hệ giữa Tào Tuân hai nhà không thông thường, mà Biện phu nhân từ lúc Tào Tháo chưa thành danh đã một mực yên lặng mặc trợ giúp Tào Tháo, là một nữ nhân rất có bản lĩnh. Vì vậy Tuân Úc đối với Biện phu nhân cũng đặc biệt tôn trọng. Nếu đổi lại người khác, tỷ như gia quyến của Lữ Bố, chỉ sợ Tuân Úc sẽ lập tức quay đầu bỏ đi.



- Thái phó, chúng ta là người một nhà, đừng làm việc khách sáo này. Lần này quân Từ Châu bao vây Hứa Xương gần 40 ngày, thái phó nên giành công đầu. . . Việc hôm qua cũng may có thái phó nhạy bén. Tiểu tử nhà ta hay gây họa. . . Còn không qua đây nhận lỗi với thái phó?



Hiện tại Tào Chương cũng biết việc mình làm hôm qua sẽ sản sinh hậu quả gì.



Hắn liền tiến lên, quỳ xuống hành lễ với Tuân Úc:
Biện phu nhân cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Nàng trầm ngâm một lát:



- Lão tam, các ngươi đêm nay vất vả một chút, dò xét trong thành. Ta phỏng chừng thái phó đã quá mệt mỏi rồi. Trước có Lưu Bị, hiện tại lại thêm Đổng Phi, cũng thực sự làm mệt hắn. Để hắn trở lại nghỉ ngơi một chút đi, có lẽ đến hừng đông, thái phó khôi phục tinh thần một chút rồi, sẽ có thể nghĩ ra được biện pháp gì. . . Mọi người đừng quá nản lòng



Bây giờ cũng chỉ như vậy thôi.



Biện phu nhân thở dài, an ủi gia quyến các phủ tị nạn ở trong phủ, sau đó lại bảo Lưu phu nhân và Hoàn phu nhân thay mặt nàng trông coi, rồi trở về phòng.



Mấy ngày nay, không chỉ Tuân Úc vất vả, Biện phu nhân cũng không thoải mái.



Nàng nằm ở trên giường, suy tư về ngày mai đi gặp Tuân Úc sẽ nói thế nào. Bất tri bất giác thiếp đi.



Cũng không biết ngủ bao lâu, Biện phu nhân đột nhiên bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc. Nàng vội vã đứng dậy chạy ra ngoài phòng.



- Xảy ra chuyện gì? Người nào đang ồn ào?



Một tỳ nữ chỉ tay về hướng hoàng thành, kinh khủng la lên:



- Phu nhân xem. . .



Biện phu nhân thuận thế nhìn lại, thấy đằng xa một vùng đỏ rực. Nàng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, cả kinh kêu lên:



- Hoàng cung cháy rồi!



Không nói hai lời, dẫn theo người trong phủ chạy về hướng hoàng cung.



Rất xa đã thấy hoàng cung lửa cháy tận trời, nung đỏ nửa màn đêm. Đám người Hứa Định ở bên ngoài hoàng thành vò đầu bứt tai, thúc thủ vô sách.



- Lão tam, xảy ra chuyện gì?



Vừa thấy Biện phu nhân tới, chúng tướng đều nhường đường.



Biện phu nhân lớn tiếng quát hỏi. Tào Chương vẻ mặt đau khổ đứng ra:



- Mẫu thân, hài nhi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm nay hài nhi vốn đang tuần tra, đột nhiên thấy hoàng thành bốc cháy, liền dẫn theo người chạy tới. Hứa Định tướng quân cũng ở đây, mẫu thân có thể hỏi hắn.



- Hứa Định. . .



Không đợi Biện phu nhân hỏi, Hứa Định đã bước nhanh tới trước.



- Phu nhân, đến đêm, tiểu tướng đang ở đây dò xét thì thấy thái phó dẫn người đánh hơn mười chiếc xe ngựa, trên đó chất đầy bao bố. Tiểu tướng cũng không biết là cái gì. Sau khi thái phó đi vào lại đuổi hết chúng tôi ra ngoài, sau đó đóng cửa cung. . .Ta nghe tiếng đồm độp bên trong vang lên, sau đó có mùi dầu hỏa bay tới. Vừa định xông vào cung thì ngọn lửa bốc lên. . .Thái phó còn đang ở bên trong. Lúc trước ta còn nghe có người ở trong hoàng thành kêu rên nữa.



Biện phu nhân nghe thế không khỏi hít một hơi lạnh.



"Phu nhân, nếu đến khi việc không thể trái, ngài tự nhiên có thể biết!"



Tay Biện phu nhân đang không ngừng run lên, ngơ ngác nhìn đám cháy, lòng thầm nghĩ: thái phó, lẽ nào đây là cách ngài nói cho ta biết sao?



Vì sao làm như vậy? Vì sao làm như vậy. . .



Biện phu nhân rất khó lý giải ý nghĩ của Tuân Úc. Nàng quay đầu thấy Tuân Uẩn mặt đầy nước mặt đứng ở trong đám người, ngơ ngác nhìn đám cháy.



- Tử Thiến, ngươi qua đây!



Biện phu nhân gọi Tuân Uẩn tới, lại đuổi những người khác đi, nhẹ giọng hỏi:



- Tử Thiến, ngươi thành thật trả lời, ngươi biết thái phó muốn. . .



Tuân Uẩn gật đầu.



- Khốn khiếp, vì sao không ngăn cản hắn!



- Phụ thân nói, trung thần không thờ hai chủ, hắn làm như vậy, đối với tất cả mọi người mới có lợi.



- Đều có lợi là gì. . .



Biện phu nhân nói đến một nửa đột nhiên rùng mình. Hình như hơi hiểu ra mục đích chân thực Tuân Úc làm như vậy.



Lưu Hiệp đã chết, điều này đối với Tào gia không thể nghi ngờ là một sự kiện trí mạng. Coi như là đầu hàng, coi như là Đổng Phi sẽ đối xử tử tế người Tào gia. Nhưng một khi bị mọi người biết Lưu Hiệp đã chết, như vậy Đổng Phi sẽ không thể không tiến hành chế tài Tào gia. Người giết Lưu Hiệp, chỉ có Lưu Biện.



Tuân Úc hỏa thiêu hoàng cung, chẳng khác nào một mình gánh tội này.



Mà với Đổng Phi thì sao, nếu như Lưu Biện không nỡ giết Lưu Hiệp, đó sẽ là một củ khoai lang phỏng tay. Hiện tại được rồi, Tuân Úc gánh tội danh, cùng hoàng thành hóa thành tro tàn. Tào gia an toàn, Đổng Phi thư thái. . . Quan trọng nhất là, Đổng Phi không thể không cảm kích.



Vì vậy, Tuân gia sẽ tiếp tục kéo dài.



Văn Nhược ơi Văn Nhược, ngươi dùng phương pháp như vậy bảo toàn gia tộc, đã tận hết chức trách của một trung thần có khả năng làm.



Tào gia ta đã an toàn...



Nhưng phần ân tình của ngươi, chúng ta nên báo đáp thế nào mới tốt?



Nghĩ tới đây Biện phu nhân không ức chế nổi nước mắt, tràn mi, theo hai gò má. . . chảy xuống. . . .