Ác Hán

Chương 484 : Trường An (3)

Ngày đăng: 20:25 18/04/20


Ban Chỉ hét lớn: 



- Không có khả năng. . . Thú huyện điều động binh mã sao ta có thể không biết?



- Nói ngu, ngươi cho là ngươi thực sự có thể khống chế được binh mã của Tây Vực sao? Tên cùng ngươi âm thầm cấu kết đã sớm bị Lý Hầu bắt rồi.



- Ngươi, ngươi. . . Điển Quân Minh, đừng quên, huynh đệ ta vẫn còn có. . .



- Ta biết, 30 vạn nhân mã chứ gì!



Điển Vi xì một tiếng:



- Năm đó ba huynh đệ ta thiên quân vạn mã còn không sợ, 30 vạn nhân mã của ngươi thì coi là cóc khô gì? Để ta cho ngươi được chết minh bạch một chút. . . Từ lúc Lương Vương xuất quan đã mật lệnh Từ Hoảng lĩnh Giải Phiền quân lẻn vào Tây Vực rồi.



- A!



- Ha ha, 30 vạn nhân mã của ngươi lẽ nào có thể hơn 10 vạn Giải Phiền quân của Từ Công Minh?



Ban Chỉ mặt xám như tro tàn, cứng họng, trong óc trống rỗng.



Giải Phiền quân, một trong Hán An lục đại chủ lực.



Đó chính là nhánh nhân mã tinh nhuệ tại Sóc Phương đã trải qua qua vô số lần huyết chiến. Không nói đến sức chiến đấu của Giải Phiền quân thế nào, chỉ nói trang bị đã không phải nhân mã của Ban Chỉ có thể bằng được. Huống chi, Từ Hoảng được Đổng Phi gọi là Ngũ Tử Lương Tướng, mặc dù nhiều năm như vậy hắn chỉ được bốn con trai, coi như không được Ngũ Tử Lương Tướng, nhưng nói đến hành quân chiến tranh, tuyệt đối có thể liệt vào tam giáp trong quân Đổng Phi.



Chỉ là mười vạn nhân mã nhập Tây Vực, vì sao không có một chút động tĩnh chứ?



Điển Vi nói:



- Tiểu tử, lại dạy ngươi một cái khôn. Từ năm ngoái Khất Hoạt quân trùng tổ, Từ Hoảng đã phụng mệnh phân tán Giải Phiền quân, từng nhóm từ Hà Tây, Mạc Bắc, Tinh Túc Hải lẻn vào Tây Vực, sau đó bí mật tập kết tại Thú huyện. Chuyện này, chỉ có Lý Hầu cùng lão tướng quân biết.



Ban Chỉ đã nói không ra lời. . .



Đột nhiên hắn có chút hối hận, đang lĩnh binh đánh trận ngon lành, mặc dù nói vô danh vô phận, nhưng cũng được coi là địa đầu xà của vùng Quý Sương.



Nhất thời hồ đồ, nghe tin đám người ở Trường An xúi giục!



Hừ, ai có thể nghĩ đến. . .Có lẽ đây gọi là ma cao một xích, đạo cao một trượng. Tự cho là mưu kế chu đáo, lại hại tính mạng của mình.



Ban Chỉ không muốn xin khoan dung!



Thật ra dựa vào tư cách của hắn, nếu như xin dung thứ Điển Vi quả thật sẽ không giết hắn. Bất kể nói thế nào, năm đó khi Đổng Phi chưa thành danh Ban Chỉ chính là bộ hạ của y. Khi đó Ban Chỉ và Yến Minh còn cùng nhau cứu Thái Diễm, đủ để khiến Đổng Phi tha cho hắn.



- Tất Hầu, cho ta thống khoái đi!



Ban Chỉ đột nhiên cười nói:



- Nể mặt ta theo Lương Vương 20 năm, cho ta thống khoái đi!



Điển Vi nheo mắt lại:




Có!



Nhưng khi phong quốc Lưu Biện và Đổng Phi từng có một lần hội đàm cực kỳ bí mật, chỉ có ba người Đồng Uyên Lưu Biện Đổng Phi biết.



Ngày đó Đổng Phi đêm khuya vào cung, cực kỳ thành khẩn, hơn nữa lại thẳng thắn nói đến việc sau khi thiên hạ bình định với Lưu Biện.



Đổng Phi nói: 



- Ta cũng không muốn làm hoàng đế, hiện giờ làm một thừa tướng đã mệt chết rồi, đánh đánh giết giết ta thành thạo. Làm hoàng đế, ta không làm được. Ta cũng biết, rất nhiều người hoài nghi ta bụng dạ khó lường. Ta cũng biết, bao gồm cả hoàng thượng ngài cũng có lo lắng như vậy.



Dù sao cũng đã đồng cam cộng khổ với Đổng Phi hơn 10 năm, ngày đó Lưu Biện cũng không giấu diếm gì.



- Đổng khanh, trẫm đích thật là có lo lắng như vậy.



- Thần không có gì ý nghĩ gì to tát, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này chính là có được một mái nhà. Mà điểm này thần đã rất thỏa mãn rồi. Thần cùng hoàng thượng 20 năm đồng cam cộng khổ, hoàng thượng hẳn là lý giải thần. Thần. . . Một câu nói, cuộc đời này quyết không phụ hoàng thượng. Hiện giờ nguyện vọng lớn nhất của thần chính là bình định thiên hạ, gầy dựng cho hoàng thượng một giang sơn gấm vóc. Chỉ đợi thiên hạ thống nhất, thần sẽ lập tức lui về Tây Vực.



- Đời này không có ý chỉ của hoàng thượng, tuyệt đối không ra khỏi Hà Tây.



- Nhưng trước đó thần hy vọng hoàng thượng có thể thành toàn, để cho thần có thể đem toàn bộ tinh lực đặt lên trên chiến sự, chẳng biết có được không?



Đổng Phi đã nói đến nước này, Lưu Biện rất quen thuộc Đổng Phi cũng không thể nói gì nữa.



Cho nên sau đó Lưu Biện thẳng thắn không quản việc trên triều đình, đều giao hết cho Đổng Phi xử lý. Thậm chí bao gồm kế kim thiền thoát xác trước đó của Đổng Phi, giả vờ bị bị ám sát mà lặng yên rời khỏi Trường An, trong lòng Lưu Biện cũng biết rõ ràng. Mặc dù nói nhân tâm cách cái bụng, nhưng đối với Lưu Biện và Đổng Phi thì bắt đầu từ ngày đó, lòng của quân thần hai người đã liền với nhau, hai bên không có bất luận khúc mắc gì.



Nhưng không ngờ. . .



Lưu Biện hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: 



- Đồ Trừng, ngươi về Thiên Trúc đi.



- Hả?



- Chỉ cần hiện tại ngươi đi, trẫm có thể coi như chưa xảy ra việc gì hết. Còn có Đặng Triển, chỉ cần ngươi buông kiếm trong tay, trẫm bảo đảm chuyện cũ sẽ bỏ qua!



Đồ Trừng choáng váng!



Vốn tưởng rằng Lưu Biện sẽ rất cao hứng mà phối hợp với hắn. Nhưng ai ngờ Lưu Biện căn bản không để ý tới hắn.



Mặc dù tên đã trên dây, đành phải phát, Đồ Trừng vẫn có chút do dự. Không có Lưu Biện gật đầu, việc này trở nên phức tạp rồi.



Ngay một khắc Đồ Trừng do dự, Lưu Biện đột nhiên xuất thủ.



Đừng đem Lưu Biện trở thành phế vật tay trói gà không chặt, dù sao năm đó hắn theo Vương Việt học qua kiếm thuật, còn cùng Đổng Phi lênh đênh vài năm, thân thủ không coi là tốt, nhưng cực kỳ linh mẫn. Đồ Trừng bị Lưu Biện một chưởng đẩy ra. Đặng Triển bên cạnh ngẩn người. Ngay lúc này, Đồng Uyên khom người húc vào bụng Đặng Triển, hai khuỷu tay đánh vào ngực Đặng Triển.



Đặng Triển phun ra một ngụm máu.



Cũng bất chấp thủ hạ lưu tình, kiếm vang ông một tiếng, chân bước về phía sau, người lại lủi tới trước, lợi kiếm xuyên qua người Đồng Uyên.