Ác Hán

Chương 485 : Trường An (4)

Ngày đăng: 20:25 18/04/20


Cùng lúc đó Dương Khiêm lao tới Đồ Trừng.



Mà Đặng Triển sau khi đâm Đồng Uyên một kiếm liền té lăn trên đất. Có điều trong nháy mắt ngã xuống đất thì bảo kiếm trong tay tuột tay bay ra, đâm trúng vai Lưu Biện.



Dương Khiêm hét lên sợ hãi, bị Đồ Trừng đập một quyền ngã ra đất.



- Đặng Triển, ngươi điên rồi.



- Ngươi mới điên!



Đặng Triển tức giận quát lên:



- Nói nhảm nhiều thế làm gì? Đến lúc này rồi chúng ta còn có đường lui sao? Giết cẩu hoàng đế này, đến lúc đó chúng ta có thể vu oan cho đám tôn thất, hoặc là vu oan cho người của Đổng gia. Cùng lắm thì lập một hoàng đế khác.



- Ngươi. . .



Đồ Trừng nói đến bên mép nhưng không thừa nhận cũng không được, Đặng Triển nói có đạo lý.



Đương nhiên, tâm tư này chỉ khẽ động trong nháy mắt. Hắn nhặt lợi kiếm lên, trầm giọng nói:



- Đặng Triển, bây giờ còn chưa đến lúc.



Bên kia Lưu Biện bưng vai, nhịn không được cười to: 



- Hay cho một kẻ trung nghĩa!



- Câm miệng!



Đồ Trừng thẹn quá thành giận:



- Nếu như nói nhảm nữa, ta sẽ giết ngươi. . . Mau giao Túc vệ hổ phù ra đây, bằng không đừng trách ta thủ đoạn độc ác.



- Muốn Túc vệ hổ phù. . . Con lừa ngốc, nằm mơ!



Bên kia Đặng Triển đã đứng lên. Hắn nhìn Đồng Uyên ngã trong vũng máu, đi qua tóm lấy cổ áo của Đồng Uyên, kéo Đồng Uyên qua. Trên mặt đất để lại một vết máu thật dài. Khí sắc của Đặng Triển rất kém, ngay cả giọng cũng khàn khàn.



- Hoàng thượng, giao ra hổ phù, bằng không tính mệnh của lão Đồng sẽ khó giữ được!



Nói rồi hắn lấy từ trong người ra một bình ngọc, khẽ ho một tiếng:



- Thuốc này có thể cầm máu. Nếu như kịp thời nói không chừng có thể giữ được tính mệnh của lão Đồng. Chỉ cần ngươi giao ra Túc vệ hổ phù. . . Đương nhiên rồi, ngươi cũng có thể nhìn lão Đồng chết, vậy ta sẽ xẻo tên thái giám đó từng miếng từng miếng. Suy nghĩ cho kỹ, họ rất trung thành với ngươi. Nếu như ngươi trơ mắt mà. . .



- Câm miệng!



Hai gò má Lưu Biện co quắp, trừng mắt nhìn Đồ Trừng và Đặng Triển, cặp mắt đỏ lòm.




Trong thiên hạ, người có thể khống chế ta, sử dụng ta chỉ có chúa công.



Dù là Vương thái tử cũng không thể.



Hôm nay là lúc ta công thành thân thoái... Phỏng, ngươi trở về đi. Ta có một phong thư, ngươi hãy chuyển cho chúa công.



Ngươi nói cho Vương thái tử: Giả Hủ đã chết, từ nay về sau trong thiên hạ Hán thất không còn người tên Giả Văn Hòa nữa.



Có như vậy mới có thể bảo đảm Giả gia ta phú quý.



- Phụ thân.



Giả Hủ nhoẻn miệng cười:



- Được rồi, ngươi đi đi... Bảo Giả Sanh, Giả Úc ở lại, ở đây ta còn vài chuyện cần giải quyết.



Giả Phỏng nghe vậy thì cúi người hành lễ.



Giả Sanh và Giả Úc là gia tướng Giả gia, cũng là hai cô nhi năm đó Giả Hủ thu dưỡng ở Đôn Hoàng khi loạn Khương Tây Lương.



Giả Sanh hai mươi hai tuổi, Giả Úc mới 20, không chỉ võ nghệ cao cường, mà còn hiểu biết chữ nghĩa, tinh thông binh pháp mưu lược.



Đã gần đến giờ Tuất.



Giả Phỏng dẫn theo người rời khỏi Đỗ Bưu bảo, khi sắp đến Vị kiều đột nhiên Giả Phỏng nghe tiếng thủ hạ hô:



- Mau nhìn.



Quay đầu nhìn lại chỉ thấy hướng Đỗ Bưu bảo ánh lửa tận trời, Giả Phỏng theo bản năng quay đầu ngựa, thế nhưng lại ghìm lại chiến mã, thở dài một tiếng.



- Chúng ta về đại doanh Vũ Lâm quân.



- Thế nhưng Đỗ Bưu bảo...



- Đỗ Bưu bảo bị tặc nhân công kích, đã không còn tồn tại.



Người theo Giả Phỏng đều là tuỳ tùng của hắn, nghe hắn nói những lời này đều ngẩn ra, có người thông minh liền hiểu huyền cơ.



Giả Phỏng nói:



- Mau lên một chút, chậm nữa sợ không kịp.



Nói xong hắn đánh ngựa ra roi, phóng như bay về phía đại doanh Vũ Lâm quân. Hơn mười thớt chiến mã cũng theo sát phía sau Giả Phỏng.