Ác Hán
Chương 495 : Tương Dương Quyết Chiến
Ngày đăng: 20:25 18/04/20
Đối với việc nhà của Lưu Biểu Văn Sửu hắn chẳng có chút hứng thú nào. Việc hắn muốn làm hiện nay chính là đến Nhữ Nam, quyết một trận tử chiến với quân Quan Trung.
Sáng sớm, Văn Sửu luyện thương trong trong sân, sau khi ăn trưa thì chuẩn bị đến binh doanh.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tuỳ tùng đến bẩm báo, nói có một người tự xưng là nô bộc của Khoái gia, có chuyện quan trọng tới bẩm báo.
Nô bộc của Khoái gia?
Văn Sửu không khỏi cảm thấy kì lạ.
Hắn ở Tương Dương ngoài bái kiến Lưu Biểu thì không hề qua lại với quan viên văn võ Kinh Châu. Cũng vì nguyên nhân này nên Lưu Biểu rất tín nhiệm hắn. Nô bộc Khoái gia đến tìm ta làm gì? Ta và Khoái Việt cũng không có giao tình gì? Hắn thì có chuyện gì quan trọng để bẩm báo?
Văn Sửu suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:
- Cho hắn vào.
Một lát sau, tuỳ tùng dẫn theo một nam tử trên dưới 13 tuổi, da mặt trắng nõn tới trước mặt Văn Sửu.
Văn Sửu ngồi ngay ngắn trên ghế bành, hỏi:
- Ngươi tên là gì? Tới gặp ta có chuyện gì quan trọng? Nói nhanh một chút, chớ có làm lỡ thời gian của ta.
- Tướng quân.
Nam tử kia vội vã quỳ xuống:
- Tiểu nhân tên là Lý Nam, là tùy tùng của Khoái Việt đại nhân. Hôm nay đến đây là có sự tình khẩn yếu bẩm báo.
- Nói.
- Tướng quân, chuyện này nói ra thì hơi dài... Tiểu nhân đi theo Khoái đại nhân cũng được nhiều năm. Thường ngày cũng chẳng đam mê gì, chỉ là có chút mê rượu. Vài ngày trước Khoái đại nhân có được một số hảo tửu, tiểu nhân không nhịn được đã uống vụng hai ly, không ngờ bị Khoái Việt phát hiện, vì vài chén rượu mà suýt nữa giết tiểu nhân. Sau đó mặc dù đã tha mạng cho tiểu nhân, nhưng đánh cho tiểu nhân 10 ngày không xuống nổi giường...
Văn Sửu nhíu mày, có chút không nhịn được.
- Lý Nam, nói chuyện chính.
- Vâng, vâng... Là như thế này, ban đêm hôm qua, đại khái là sau nửa đêm, tiểu nhân đi tiểu thì phát hiện trong thư phòng Khoái Việt có ánh nến. Thường ngày Khoái Việt sống rất quy củ, chưa bao giờ thức đêm. Lúc đó tiểu nhân cho rằng Khoái Việt quên thổi nến, vì vậy đi tới xem... Thế nhưng đến khi tới cửa, thì lại nghe Khoái Việt đang nói chuyện với người khác trong phòng.
- Vậy thì thế nào?
- Tướng quân, ngài đừng sốt ruột, cứ nghe tiểu nhân nói xong đã.
Lý Nam nói:
- Tiểu nhân không nghe rõ bọn họ nói những chuyện gì, thế nhưng cảm thấy người nói chuyện với Khoái Việt có giọng rất quen thuộc. Vì vậy tiểu nhân từ ngoài cửa sổ nhìn vào... Tướng quân, ngài có biết tiểu nhân thấy ai không?
Văn Sửu ngẩn ra:
- Ta làm sao mà biết? Ngươi thấy ai?
- Tiểu nhân thấy Khoái Lương.
Văn Sửu bật dậy hô lên, kinh ngạc hỏi:
- Khoái Lương? Chính là gia trưởng Khoái gia đã đầu nhập Trường An?
- Chính là đại công tử.
**********
Sau khi Khoái Việt có được hổ phù của Bạch Nhĩ tinh binh thì lập tức triển khai hành động.
Lúc này đang buổi trưa, Lưu Biểu vì sự kiện thủy sư Giang Đông bị diệt mà tiếp tục bị ốm. Thái phu nhân nhân cơ hội này lấy cớ Lưu Biểu cần tĩnh dưỡng nên không thể bị quấy nhiễu, lệnh Thái Mạo phong tỏa toàn phủ nha. Không có mệnh lệnh của Thái Uyển thì bất kì ai cũng không được ra vào.
Tương Dương lúc này vì cái chết của Văn Sửu mà như rắn mất đầu.
Thái Mạo là trị trung biệt giá Kinh Châu, chưởng binh tào sự, trở thành quan viên có quyền chức lớn nhất thành Tương Dương hiện tại. Khi Lưu Biểu, Văn Sửu còn hiện diện thì tác dụng của hắn không rõ ràng. Nhưng khi Lưu Biểu, Văn Sửu không có mặt, không ai dám nghi ngờ thủ lệnh của Thái Mạo.
Dù có người cảm thấy kì lạ, nhưng vào thời khắc này cũng không dám phản đối gì.
Khoái Việt suất lĩnh ba trăm phủ binh, đi cùng Trần Mẫn đến binh doanh. Đầu tiên hắn dùng hổ phù của Bạch Nhĩ tinh binh triệu tập quân quan, sau đó mệnh Trần Mẫn và mười mấy tên Kỹ Kích sĩ đột nhiên xuất thủ trong đại trướng, giết chết toàn bộ quân quan, nhanh chóng khống chế nhân mã.
Quân đội thời cổ cũng không có quân kỷ nghiêm ngặt như hậu thế.
Thường thường chủ tướng chết đi, binh mã của hắn sẽ tan tác. Mặc dù Bạch Nhĩ tinh binh là tinh nhuệ của Lưu Bị, nhưng cũng không tránh khỏi bị như vậy. Nhất là khi thủ cấp của Văn Sửu và hơn 11 quân quan kia bày ra trước mặt, toàn quân lập tức xin hàng.
Chỉ trong một canh giờ, Khoái Việt đã nắm được binh mã trong thành Tương Dương.
**********
Sắc trời dần tối.
Lưu Biểu đột nhiên tỉnh lại, mơ màng hỏi người bên cạnh:
- Bây giờ là giờ nào? Vì sao không gọi ta dậy?
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Lưu Biểu:
- Cảnh Thăng, đã là giờ dậu rồi.
Lưu Biểu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh nến Thái Uyển đang ngồi, không khỏi nhíu mày lại:
- Phu nhân sao lại ở đây?
Thái Uyển thở dài một hơi:
- Cảnh Thăng, hai ta dù sao cũng là phu thê. Mặc dù chàng không tin ta, nhưng thiếp sao có thể vứt bỏ chàng vào lú này? Chàng đã ngủ cả ngày rồi, có đói lắm không? Thiếp đã sai người hầm tổ yến cho chàng.
Lưu Biểu nghe vậy thì cảm động trong lòng.
Nhưng chợt nhớ tới lai lịch của Thái Uyển, nhất thời cảm thấy nhu tình mật ý lúc này của nàng chẳng khác nào dối trá.
- Không cần... Ngươi hãy đi gọi Văn Sửu tướng quân đến đây cho ta.
- Phu quân...
- Đi đi.
Lưu Biểu nói xong đột nhiên hỏi lại:
- Tính thời gian thì Nguyên Quân hẳn cũng đến rồi... Ngươi nói cho bên ngoài, một khi Nguyên Quân tới thì bảo vào gặp ta ngay.
Lưu Biểu nói xong ho khan kịch liệt một trận, cảm thấy khổ sở vạn phần.