Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 103 : Vào trong rồi thì xin hãy giữ nguyên hội trường ngay ngắn sạch sẽ

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


vào trong rồi thì xin hãy giữ nguyên hội trường ngay ngắn sạch sẽ



Trên núi Tung Sơn địa phận của Thiếu Lâm, ở chỗ tháp cổ ngàn năm sớm bị nhân sĩ võ lâm vây chặt như nêm cối, trên núi dưới chân núi, đầy ắp cả người, khách đ**m khách đ**m trong thành trấn dưới chân núi không còn phòng trống.



Mặc dù như thế, nhưng có rất nhiều rất nhiều rất nhiều võ lâm nhân sĩ vẫn còn dũng mãnh, anh hùng hào kiệt khắp chốn nối liền không dứt đổ tràn vào, cư dân bên trong thành trấn ồ ạt đem nhà mình chuyển đổi thành khách đ**m, lên giá mời chào người thuê, hơn nữa các loại hình buôn bán phục vụ ăn uống, cũng mọc lên như nấm, lại càng không cần phải nói từ lớn tới nhỏ tất cả các sòng bạc nắm lấy cơ hội diễn ra đại hội võ lâm mà mở đủ loại sòng bài.



Sau đó các vị nhân sĩ giang hồ bởi vì không được chỗ dừng chân, cho nên cứ dứt khoát dựng liều trại ở những vùng đất trống trải trên chân núi dưới chân núi. Mà trong Thiếu Lâm tự các danh môn chính phái cấp cao không ngừng thảo luận đối sách, chuẩn bị đối phó với đại ma đầu Nhâm Tử Ngọc cùng với trấn Tây Vương gia.



Nghe nói, chỉ trong ngày diễn ra đại hội võ lâm đó vé đứng cũng đã bán được hơn ngàn lượng bạc, chỉ có điều rất nhiều võ lâm nhân sĩ đã dự tính mạnh mẽ xông thẳng vào hoặc là trèo tường mà vào, nghe nói ngay cả ở trên nóc nhà chỗ đứng cũng đã hết, đã có người tới giành chỗ từ lâu, bởi vì vấn đề tranh chỗ cho nên còn phát sinh ra không ít cuộc đấu khẩu động tay động chân lộn xộn hết cả lên.



Nhưng những vị trí bên dưới phần lớn đã bị các thế lực lớn trong võ lâm chiếm hết, ai cũng không dám chen vào, nói thí dụ như ở giữa chính là bảy môn phái lớn, trái phải hai bên là bốn nhà quyền quý, còn có một vị trí mặc dù không có ghi rõ là nhà ai, nhưng mà ai cũng không dám chiếm, nghe nói đó chỗ của nhân mã Đại Ma giáo chiếm đóng để chuẩn bị nghênh đón thiếu chủ của bọn họ, ngay cả bảy môn phái lớn kia cũng mở một mắt nhắm một mắt, để tránh trước đó lại đưa tới tranh chấp quy mô lớn không cần thiết. Vì đại hội võ lâm lần này phát sinh sự kiện trọng đại chưa bao giờ có, hóa ra hội trường đại hội luận võ tiến hành ở đây nên Thiếu Lâm đã đẩy nhanh tiến độ mở rộng thêm diện tích ra bên ngoài gấp ba, đủ để chứa hơn hai nghìn người, đài luận võ cũng mở rộng thêm gấp bốn, có người phản ánh đài luận võ thai nếu mở rộng quá mức, nói không chừng lúc luận võ sẽ không nhìn rõ, nhưng phương trượng Thiếu Lâm tự lại tỏ vẻ cái này không có vấn đề gì, đài luận võ này vẫn còn rất là nhỏ, cũng bí mật hạ lệnh tăng nhân Thiếu Lâm tự khi cuộc luận võ đang diễn ra không được bén mảng tới gần đài.



Cuối cùng cũng đến cái ngày mà muôn người trông ngóng, đại hội võ lâm diễn ra trong một ngày đẹp trời. Ngày khai mạc, pháo nổ đùng đoàn náo nhiệt, đoàn người trong bảy môn phái lớn chậm rãi đi ra từ cửa đón khách, tấm thảm đỏ trải dài tới tận ngoài cửa. Bầu không khí này vừa náo nhiệt vui mừng vừa cực kỳ trang nghiêm, đại môn phái dẫn đầu vào bàn, phàm là người trong một môn phái thì đều mặc y phục thống nhất, chỉ cần nhìn quần áo là có thể nhận ra ai là môn phái nào, một đội nối tiếp một đội, rất trật tự ngay hàng thẳng lối.



Mỗi một môn phái có một khẩu hiệu riêng, sau khi vào bàn, khu đất trống chung quanh từ sớm đã đứng đầy khách từ bốn phương giang hồ đổ về, trên nóc nhà cũng toàn là người.



Phương trượng Thiếu Lâm Minh Tín đại sư mặc cái bộ áo cà sa tơ vàng sang quý nhất, trong tay cầm gậy tích trượng cửu hoàn, đầu đội thêm mũ lam, vẻ mặt phúc hậu đứng ở trên đài tỷ võ, tuyên bố đại hội võ lâm lần thứ ba mươi ba chính thức bắt đầu. (pháp khí hình chiếc gậy, trên đầu lắp vòng thiếc của đạo Phật)



Nhưng mà nhóm võ lâm nhân sĩ người nói chuyện phiếm thì mãi miết nói chuyện phiếm, ăn hạt dưa thì vẫn ăn hạt dưa, còn có người đang chơi đổ xúc xắc, có người đang ngủ, cái gì cũng đều có, tiếng chói tai phía dưới nhất thời lấn át giọng nói của phương trượng.



Ngoại trừ những nhóm đệ tử môn quy chặt chẽ ngồi nghiêm chỉnh trước sau không đổi, bên trong hội trường nhốn nhào ầm ỉ, Thiếu Lâm phương trượng cũng không tức giận, tựa hồ đã tập mãi thành thói quen, cứ như trước mỉm cười tiến hành từng bước, mời bảy vị chưởng môn bảy môn phái lên từng người lần lượt đọc diễn văn. Phía dưới ồn ào như trước một khắc cũng chưa ngừng, tập mãi thành thói quen, tập mãi thành thói quen.


“Có thể là bọn hắn vừa rồi nhắc tới Ma giáo!”



“Điểm quan trọng kia ngươi có nghe thấy không! Lý Tư Hàm lấy cái chết bức bách muốn đi vào Ma giáo cùng với nam tử đội đấu lạp! Tin lớn đó! Mọi người xâu chuỗi lại một chút! Nói không chừng sẽ cho ra cái kết luận vô cùng náo động!!”



… …



Mộ Dung Đức Âm = = quay đầu nhìn thấy nhân sĩ võ lâm bốn phía líu nhíu nhốn nha nhốn nháo, quả nhiên ở nơi này căn bản không thể thảo luận bất cứ cái chủ đề cảm tính hoặc lý tính!!



Lý Tư Hàm ngược lại chẳng hề để ý, chấp nhất nói: “Ta muốn làm thị vệ của ngươi! Để cho ta gia nhập vào Ma giáo a! Ta bằng lòng ăn cổ độc bị ngươi điều khiển cả đời! Ta đồng ý làm trò trước mặt toàn bộ võ lâm khúm núm ở dưới chân của ngươi!”



Còn mặc kệ Lý Tư Hàm làm ẩu chỉ có thể khiến rối loạn càng lúc càng lớn, Mộ Dung Đức Âm đành phải nói: “Được rồi, nhưng mà ngươi vẫn phải làm Vương gia, bởi vì thân phận Vương gia của ngươi trợ giúp rất lớn với ta. Ta cho ngươi cái thẻ, làm bằng chứng ngươi gia nhập vào.” Hắn ở trên người sờ sờ, không đụng đến lệnh bài gì cả, ấy vậy mà thật ra lấy ra một chục ngân phiếu, vì thế nói: “Gia thưởng ngân phiếu làm tín vật nhập giáo của ngươi, thế nào?”



“… … Hết thảy nghe theo phân phó của giáo chủ.” Lý Tư Hàm = =



@ Thiệt là, mong có người hốt Lý lão đại quớ xớ



Lililicat



Phong



= = =