Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 118 : Tắm suối nước nóng ít nhất phải lưu lại cái quần lót chứ
Ngày đăng: 14:36 18/04/20
tắm suối nước nóng ít nhất phải lưu lại cái quần lót chứ
Mai Bát Sát cùng Thập Nhị cởi sạch bách —— ngay sau khi Mai Bát Sát cùng Thập Nhị xuống nước không lâu sau có một đám người áo đen lén lút đến bên bờ ao, dùng mũi kiếm gảy quần áo của Mai Bát và Thập Nhị, thấp giọng nói: “Tà Tôn cả người đều là độc, vạn lần không được để lại mấy bộ quần áo này, đốt đi!”
Những người này, là thủ vệ bí mật theo đuôi bóng dáng lẻn vào vương phủ, xem ra lần này, lũ tiểu tử trốn vé đều phải thành đám khỉ phơi pp. (mông đó)
Cặp đầu tiên chính là hai anh em nhà Mộ Dung. Hai người bơi qua đám đá cuội bóng loáng dưới đáy nước, nước dần dần lên tới bộ ngực của bọn hắn, ngâm người trong dòng nước ấm áp c㠮gười rất chi là thoải mái, vừa đi ngang qua một cây cầu nhỏ, Mộ Dung Đức Âm liền đề nghị ở dưới cầu tắm táp xíu, Long Sách kiên quyết không đồng ý, hai người vì thế ở dưới cầu mười tám khúc cong bắt đầu sờ soạng, lại nhìn thấy bên trên là đình đài lầu các giá không ở trên mặt nước, sương mù lượn lờ, đèn đuốc nhấp nháy, như mộng ảo, hoa lệ làm cho hai người thấy tâm thần nhộn nhạo.
“Nơi này thật đẹp.” Mộ Dung Đức Âm tự nhủ, chỉ thấy trong cầu nhỏ nước chảy qua, trên mặt những đóa hoa lơ lửng, tăng thêm nét u nhã. Mộ Dung Long Sách ở trong nước lôi kéo đệ đệ, bơi ngang qua cảnh đêm mê người, không biết quanh quẩn bao lâu, trước mắt rộng mở sáng trong, lại xuất hiện một cái ao lớn hình tròn, ao xây bằng cẩm thạch, nước từ trong miệng tượng điêu khắc hình rồng phun ra, phối với Cửu Long, quanh mình có mấy rậm san hô cao làm trang sức, bên cạnh ao bày biện đủ các loại món ngon rượu thơm, xem ra tối nay còn chưa đón khách.
Long Sách nói: “Chúng ta có thể đi đến nơi đây, cũng coi như là khách nhân chính thức, nơi này có mỹ thực lại là nơi tắm rửa tốt nhất kinh thành, một lát còn sẽ có thiếu niên xinh đẹp đến xoa bóp cho chúng ta, Đức Âm, nằm xuống là có thể hưởng thụ một phen.” “Thật không tệ. So với ôn tuyền nhà chúng ta còn lớn hơn.” Mộ Dung Đức Âm ghé vào bên cạnh ao, tay trái cầm quả táo, tay phải cầm lợn sữa nướng, chuẩn bị mỗi bên một ngụm mà ăn.
“Đồ đần, ngươi muốn ở truồng như thế mà ăn hả?!” Mộ Dung Long Sách = = hỏi.
Mộ Dung Đức Âm lúc này mới quệt quệt mồm, nói: “Đúng thế, chúng ta tới đây còn có chuyện quan trọng hơn.”
Long Sách cầm một quả cây nho lên, đánh bay ra ngoài, chuẩn xác dập tắt một chiếc đèn l*ng treo bên ngoài ao, cái này là dấu hiện chứng tỏ bên trong đã có khách nhân, cấm khách nhân khác tiến vào. Lúc này mới nói: “Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Lúc này Đức Âm quét mâm vàng bên cạnh ao, bên trong mâm đĩa thế mà bày đủ các loại bình thủy tinh, có rất nhiều hộp b*i tr*n đủ các loại mùi, tác dụng của mấy thứ này không nói cũng tự hiểu, Mộ Dung Đức Âm cười nói: “Vương phủ này đúng thật là chuẩn bị chu đáo.” Vì thế hắn chọn tới chọn lui, chọn tới một lọ hương hoa sen, Long Sách không biết có phải là bởi vì do hơi nóng bốc lên hay không mà cả khuôn mặt đỏ bừng.
Đức Âm cầm lọ hương sen, ôm Long Sách qua, hai người cùng nhau ngồi xuống ghế mềm bên bờ, xô-fa kia mô phỏng theo hình dạng vỏ sò tạo ra, ba phần ngâm vào nước, cơ thể Long Sách cùng Đức Âm quấn quýt, t**h d*c thấm đượm hai bên vuốt ve bộ vị không ngừng ngẩng cao đầu, Long Sách trơn trượt giống như cá nheo trượt xuống dưới thân Đức Âm, hé miệng ngậm vào bộ vị Đức Âm.
“Ân ” Đức Âm thoải mái rên rỉ một tiếng, chưa bao giờ trải qua cảm thụ khác thường để khiến cho hắn cảm thấy kích thích lớn hơn nữa, hơn nữa đầu lưỡi của Long Sách nhẹ nhàng khiêu khích nếp uốn, làm hông của hắn kéo căng đành phải cong lại, ngay cả ngón chân cũng không khỏi cuộn lại.
Tình cảnh ướt át nóng bỏng dị thường, cũng ở bên ngoài trong dòng suối này cách nơi này hơn mười trượng cũng bị máu nhuộm thành màu đỏ, Ân Cốt cùng hoàng đế ồ ạt chảy máu mũi, bởi vì mất máu quá nhiều mà trôi nổi ở trên mặt nước, bị trôi dạt y hệt hai xác chết.
Không nên hỏi con báo vì sao bọn hắn máu chảy thành ao như vậy, nghe đâu là nhìn phải thứ không nên nhìn, hoàng đế vì xem một loại dụng cụ vàng ròng khắc hoa nhỏ cống nạp từ Tây Dương đến, có tên là:
Bên cạnh Mai Bát Sát cười nói: “Ta giúp các ngươi báo thù, ta đem y phục của bọn hắn xé nát.”
“Chỉ là ngay cả y phục của mình không phải cũng nát sao?” Đức Âm nói.
Mai Bát Sát cười gượng hai tiếng: “Thú vị, nghĩ tới đường đường là Tà Tôn ta, thế nhưng dưới tình huống như vậy cùng tôn chủ Ma giáo gặp mặt, thật đúng là thẳng thắn thành khẩn gặp nhau a!”
Long Sách vội vàng đem Mộ Dung Đức Âm dồn qua một bên, đối mặt Mai Bát Sát nói: “Mai Tọa, hiếm khi chúng ta có cơ hội ở chung một ngày như vậy, không cần lãng phí, không bằng nói chuyện về sản chuyện của ngươi ở võ lâm Giang Nam đây… %¥¥¥#%¥¥# ”
Mai Bát Sát bĩu môi: “Long Sách, ngươi thật sự là một tên không hiểu phong tình, quả nhiên giống như lời đồn trong giang hồ.”
Long Sách đổi lại chiêu bài nở nụ cười tươi, tiếp tục bám riết không tha cùng Mai Bát Sát thấp giọng bắt chuyện. Lúc này Mộ Dung Đức Âm ra tiếng nhắc nhở: “Có người đến đây!”
Mọi người lập tức dừng nói, cào bụi cỏ rẻ một đường nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy đoàn người chậm rãi đi bộ đến, người đi đầu vốn là là một vị thanh niên hoàng tộc dáng vẻ hiên ngang, chính là Cảnh Vương gia, Cảnh Vương gia đang đi cùng với một vị khách quý vừa đi vừa nói chuyện, giới thiệu đặc sắc trong phủ của mình, vị khách quý chính mình không phải ai khác ngoài Vương gia Lý Tư Hàm!!
Mộ Dung Đức Âm thấy là Lý Tư Hàm, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cứu binh đến đây!”
Lililicat
Phong
= = =