Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 127 : Đại pháp làm nũng thật là độc

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


đại pháp làm nũng thật là độc



Mộ Dung Đức Âm thừa dịp bóng đêm bay tới trên nóc cung điện của hoàng hậu, quả nhiên nhìn thấy bên dưới có mấy bóng người, đang rầm rì khuân vác bao tải đựng thứ gì đó.



Mộ Dung Đức Âm vội vàng bốc một viên ngói lên, ném qua chỗ những người kia. Viên ngói nện vào những người kia, có một người quay lại, không ngờ mặt mũi lem luốt máu tươi, ánh mắt và miệng tựa như động đen, hiển nhiên bị thuốc độc ăn mòn từ lâu rồi.



Rõ ràng đều là chết người, mà trước khi chết vẫn tiếp tục sự nghiệp dang dở—— khuân vác độc dược.



Hình như ý thức được mình đã bị người phát hiện, mấy gã sát thủ đã sắp sửa trở thành xác chết còn mau lẹ từ trong bao đay bốc một nắm độc phấn lên, bắt đầu nghiêng ngã, đối với bọn hắn mà nói, ở chỗ nào cũng như nhau cả thôi, bọn hắn một lòng muốn đem toàn bộ số độc dược trong kho này chuyển ra ngoài, rắc đầy hoàng cung.



“Này, các ngươi không thể ở trong này khuân vác mấy thứ rác rưởi này.” Mộ Dung Đức Âm rốt cục cũng lên tiếng, khiến cho động tác mấy xác chết bị kiềm hãm, ngẩng đầu nhìn chỗ phát ra tiếng. Chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm tay áo bay phất đứng ở trên nóc nhà cách bọn hắn không xa, đang lạnh lùng nhìn bọn hắn. Mấy xác chết liếc nhau, thế mà bắt đầu nói chuyện.



“Ta nhìn thấy mỹ nhân rồi!”



“Ta cũng nhìn thấy! Lúc còn sống cũng chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, sau khi chết thế mà lại gặp được!”



“Chỉ là nửa người dưới của ta chỉ còn lại có xương cốt! Thật đáng tiếc!” “Cho nên mỹ nhân đối với chúng ta mà nói không có ý nghĩa, mau làm việc…”



Mộ Dung Đức Âm: “… …” Vì cái gì đám xác chết này lại nói ra nhiều … lời kỳ quái thế này?



“Lời ta nói các ngươi nghe được à?” Mộ Dung Đức Âm lại nói.



“Mỹ nhân nói chuyện với chúng ta!” Một cái xác chết há cằm ra, cười két két quái dị.



“Hừ hừ, hắn không thể tóm bọn mình được, chúng ta đều đã là người chết rồi!”



Mộ Dung Đức Âm thấy đám xác chết này vẫn một mực nhắm mắt làm ngơ lời mình nói, nhân tiện nói: “Chẳng lẽ các ngươi sau khi chết muốn làm chuyện nhàm chán như khuân vác độc dược vậy à? Các ngươi không muốn làm chuyện gì khác thú vị hơn sao?”




Trong lòng Ân Cốt bị bộ dạng nhẫn nhịn của Âm Heo xé rách một tiếng. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Đức Âm, nhíu mi nhìn nhìn hắn từ từ vén lên tay áo của mình, tay áo kia còn chưa có vén lên, Ân Cốt đã cảm thấy đau nhói —— tuy rằng không phải hắn bị thương, nhưng cái loại động tác ám chỉ này thật sự là rất…



Kết quả ——————————



“Cũng chỉ là bị tím bầm? Không có gãy xương? Không có trật khớp? Kinh mạch không có bị đứt? Không có bị trúng độc?” Ân Cốt =皿=



“Chỉ là bị bầm tím thôi.” Âm Heo (⊙⊙) đã khôi phục biểu tình ngơ ngác khuôn mặt tê liệt như trước.



Ân Cốt =皿=: “Âm Heo!!!! Ngươi cứ tận lực mà giả bộ thổi phồng đi! Ngươi cứ tận sức giả bộ chịu đựng đi!!! Ngươi giả bộ đến chết đi!!”



“Ngươi bảo ta là gì?”



“Âm Heo! Heo quyến rũ chết tiệt!!” Cuối cùng thì Ân Cốt cũng dùng sáng tạo từ mới mắng chửi người.



“Nói ngốc cái gì đó, qua đây băng bó cho ta đi.” Đức Âm phong độ thủ lĩnh tha thứ cho hắn.



Ân Cốt dậm chân: “Giả bộ thì cho ngươi chết!! Chỉ chút thương tích này băng bó cái rắm á!!”



Mộ Dung Đức Âm lông mi giương lên: “Há? Không chịu giúp à?”



Đương nhiên, một khắc đồng hồ sau, cánh tay của Mộ Dung Đức Âm bị Ân Cốt dùng vải trắng quấn tốt lắm, còn tặng thêm đai đeo, treo cánh tay cố định ở trước ngực.



Không có biện pháp, đại pháp làm nũng của Âm Heo quá độc.



Ân Cốt vô cùng thống hận bản thân biết rõ Âm Heo cố tình giả bộ nhưng cuối cùng mình lại còn là rơi vào tay giặc ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói, hối hận đến nổi muốn đâm đầu vào cây cột.