Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 129 : Triển khai kế hoạch lớn, tế trời xanh gió mây xoay vần

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


triển khai kế hoạch lớn, tế trời xanh gió mây xoay vần



“Đây là tội phi mị hoặc hoàng thượng Mộ Dung Đức Âm à?” Hoàng hậu ngồi trên giường, nhìn người nằm trên ván gỗ dưới mặt đất.



“Khởi bẩm hoàng hậu, đúng là hắn.” Thái giám khom người, nơm nớp lo sợ thối lui qua một bên. Hoàng hậu hạ lệnh: “Người đến, xách Mộ Dung Đức Âm ra ngoài, để cho ai gia nhìn thử xem, hắn rốt cuộc là bộ dạng gì, thế nhưng có thể mê hoặc lòng người đến vậy!”



Mộ Dung Long Sách vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương! Mộ Dung Đức Âm hiện giờ thân mình nhiễm bệnh hiểm nghèo, tốt nhất ngài đừng nhìn hắn.”



Hoàng hậu cười lạnh: “Bổn cung có gì mà không thể nhìn! Người đến! Xốc lên cho ta!”



Thị vệ hai bên lập tức tiến lên muốn nhấc đệm chăn, Mộ Dung Long Sách thấy thế, bổ nhào lên trên người Đức Âm, kêu lên: “Các ngươi đừng động vào hắn! Ta cùng Đức Âm một lòng một thể, nếu như hắn không thể sống, ta cũng không muốn sống!” Nói xong bi thương khóc lớn lên, vậy mà có khiến lòng người dao động vài phần, nhất thời để cho mọi người ở đây sôi nổi phỏng đoán, thái giám này đến tột cùng cùng với gã nam sủng kia trong lúc đó tình cảm vướng mắc ghi lòng tạc dạ như thế nào?



Mấy người đưa tay kéo hắn ra, Long Sách liều mạng giãy dụa, tóc buông thỏng, giống như nổi cơn điên. Hoàng hậu giận tím mặt, hét lên: “Người đến!! Đem kẻ điên này kéo xuống! Dùng đại hình hầu hạ! Trước tiên cứ cắt đứt đầu lưỡi của hắn đi!”



“A!! A a a a! Đức Âm! Đức Âm!! Ta muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi!!” Long Sách chỉ là điên cuồng la hét không thôi đến mức khàn cả giọng, bị người kéo nhưng hai chân không ngừng quẫy đạp, liều chết cũng không muốn rời khỏi đại điện, làm cho đám người xung quanh dựng thẳng lông tơ, thiệt là cực kì dũng cảm, nha, hẳn là thực sự sẽ được tận mắt chứng kiến chuyện tình trời đất cũng phải bùi ngùi xúc động dù sống hay chết không rời không bỏ à nha?!



“Đức Âm a a a a!!” Long Sách mỗi một tiếng hét giống như quỷ khóc tang thương tiêu điều, lực đạo của hắn mạnh đến kinh người, thế mà giãy thoát khỏi vòng kiềm chế của đám người nọ, bổ nhào về lại trên người Đức Âm, sau đó lại bị kéo ra. Như thế ba phen mấy bận, những người đó tìm dây thừng đem kẻ điên này trói chặt, bốn năm người mới áp chế được hắn, cuối cùng cũng tha được hắn ra cửa.



Vì thế, chỉ còn lại có một mình Mộ Dung Đức Âm nằm ở trước mắt bao người.



“Xốc lên!” Hoàng hậu càng muốn nhìn thử coi Mộ Dung Đức Âm có cái bộ dạng gì, thị vệ sợ hãi tên Mộ Dung Đức Âm kia thật sự đang mắc phải cái bệnh hiểm nghèo gì, nên dùng cây gậy vén một góc mền lên, động tác này còn chưa kịp làm xong, người đắp mềm bên dưới đột nhiên ngồi dậy, giống như xác chết vùng dậy, khiến cho mọi người đồng loạt kinh hô.



Chỉ nghe rầm một tiếng, Mộ Dung Đức Âm đột nhiên từ dưới đất dựng lên, xé miếng che mắt trên mặt xuống, dùng ánh mắt= = nhìn mọi người.



Lúc này hắn chỉ mặc mỗi một cái quần cộc, tóc dài rơi rớt rũ xuống, chân mang vớ trắng, tuy thoạt nhìn không có gì khác lạ cả, nhưng trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt giống như bị nổ tung—— khuôn mặt tuyệt mỹ hoàn mỹ, dáng người tuyệt mỹ hoàn mỹ, cặp đùi cùng cánh tay tuyệt mỹ hoàn mỹ, mái tóc dài tuyệt mỹ hoàn mỹ óng ả mượt mà… …




Thiếu niên cảm thấy ngón tay duyên dáng kia như bạch ngọc lạnh lẽo vạch lên bờ môi của hắn, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa quẩn quanh, hắn không thể không mở miệng được, mang theo một chút run rẩy: “Ta sẽ phong biểu huynh làm ám hoàng, hưởng chung thiên hạ cùng ta, ta làm minh, biểu huynh làm ám, Hiên Viên hoàng triều đời đời thế thế này tuyệt không phá bỏ quy củ này…”



“Đứa trẻ ngoan.” Mộ Dung Đức Âm dùng cánh tay đem thiếu niên ôm vào trong lòng, nâng cằm của hắn lên, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cầm chắc ngọc tỷ của ngươi.”



Hoàng tử dán ở trước ngực của hắn run rẩy không thôi, toàn thân như bị một luồng cảm xúc thật lớn nào đó thổi quét, thân thể đột nhiên mềm nhũn, thế mà hôn mê bất tỉnh.



Trong lúc mơ màng, cũng chính là nam nhân ma khí ma mỵ cả người rực lửa, mũ vàng châu ngọc, tựa như ma thần giống như đẩy hắn vào trong động, khóa chặt trong lòng bàn tay, đến cuối cùng cũng chẳng thể giãy dụa. Ở dưới chân của hắn, không ngờ mình lại nhỏ bé như vậy… yếu đuối như vậy…



【 phỏng vấn lý do vì sao hoàng đế Hiên Viên Cực Phong vì cái lông gì mà lựa chọn Hiên Viên Cực Ngọc làm con rối thừa kế ngôi vị?



Hiên Viên Cực Phong: bởi vì đứa bé kia là người dễ vê nặn, dễ khi dễ nhất, là kẻ yếu đuối nhất. Ầy…, từ mà thông dụng của hủ nữ các cô chính là… Ậy… Cái từ kia là gì?



Phóng viên Miêu: thánh mẫu thụ mơ mộng hão huyền bị hại?



Hiên Viên Cực Phong đúng vậy! Chính là cái đó!



Phóng viên Miêu: nói cách khác, trong mắt hắn, hiện tại Đức Âm chính là cái cặn bã mỹ công hả?



Hiên Viên Cực Phong: dựa theo lối suy nghĩ của Cực Ngọc thì hẳn là như vậy.



Âm Heo vì thế hưng phấn một đường chạy chậm về chỗ huynh trưởng báo tin: huynh trưởng, cuối cùng có người nói ta là cặn bã công đó!



Long Sách vui mừng: oa ha ha, cuối cùng cục cưng cũng đã trưởng thành, biết từ cặn bã rồi đó nha, cặn bã được thì tốt, cặn bã công đúng là có khí thế, còn có thể tùy tiện khi dễ làm nhục tiểu thụ, có điều hãy nhớ kỹ, ca ca ngươi ta đây vĩnh viễn là “Công” của ngươi! Rầm rì! ( tự lừa mình dối người)】