Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 155 : Hết lòng trung thành đền nợ nước hồn thiêng không tiêu tan

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


hết lòng trung thành đền nợ nước hồn thiêng không tiêu tan



Mộ Dung Long Sách ba ba một tiếng đánh viên đánh lửa, ở trong trướng bồng đốt đống lửa lên. Một đám người vẻ mặt ngưng trọng ngồi quanh đống lửa.



Hoàng đế sắc mặt tái nhợt run rẩy lấy bút với vở ra, ở trên tập vở cong vẹo viết dòng nhật kí:



“Ngày thứ ba, đêm khuya, chúng ta vẫn còn sống. Nhưng mà, hy vọng đối với chúng ta mà nói…”



Đúng vậy, huynh đệ Mộ Dung cùng đám người hoàng đế, đã bị oan hồn thây khô toàn quân bị diệt ở trên chiến trường biến thành đại quân bao vây.



Mộ Dung Đức Âm biểu tình nghiêm túc ngồi ở một bên, mà Long Sách cổ vũ mọi người: “Chúng ta phải giữ vững tinh thần! Nhất định phải sống sót! Đức Âm, lương thực của chúng ta còn có thể kéo dài bao lâu?!” “… Huynh trưởng, bấy nhiêu đồ ăn cũng chỉ có thể duy trì một ngày sao?” Đức Âm = = hỏi.



“A a a! Ngươi tên ngốc mù tịt về kiến thức sinh tồn!” Ân Cốt cùng Long Sách đồng thời tuyệt vọng kêu lên.



“Không đủ một ngày!” Hiên Viên Cực Ngọc ôm đầu gối, hai mắt vô thần, ở trong góc yên lặng nói. Mà bên ngoài lều trại, ngàn vạn thi thể đang lờ mờ bao quanh lều trại bọn họ—— đây là cứ điểm cuối cùng của bọn hắn thân là người sống.



Mọi người ở nơi đây trong lúc này đều lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, Mộ Dung Đức Âm đột nhiên đứng lên, vô cùng kiên nghị nói: “Không thể ngồi chờ chết! Ta đi ra ngoài mở một đường máu, đi tìm đồ ăn!” “Đức Âm!! Không cần!” Long Sách khổ tình giữ chặt cánh tay hắn.



“Long Sách! Đức Âm là người mạnh nhất trong đám chúng ta, để cho hắn đi ra ngoài, bằng không chúng ta đều sẽ đói chết ở chỗ này!” Hoàng đế nói.



“Im miệng! Các ngươi những kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình! Vì cái gì các ngươi không tự mình đi đi!” Mộ Dung Long Sách túm lấy vạt áo của hoàng đế, hai mắt đỏ bừng gầm lên giận dữ: “Đê tiện!”



Xem ra, bị vây khốn trong thời gian dài khiến cho tinh thần mọi người gần như là chuẩn bị đổ vỡ hết rồi.



Mà lúc này, Mộ Dung Đức Âm lại cười nhạt một tiếng, sờ sờ đầu Cực Ngọc nói: “Chiếu cố tốt mọi người.”
“Đúng vậy!! Chúng ta đều đi theo tướng quân! Tuyệt không lui về phía sau!” Quân đoàn tang thi phía sau hết đợt này đến đợt khác đồng loạt sôi nổi kêu to lên.



Nhất thời lý tưởng hào hùng dào dạt khắp doanh trướng.



Bi thúc giục chính là, trừ bỏ Mộ Dung Đức Âm, đám người sống khác cũng vẫn còn chẳng hay biết gì, dưới thao tác hiểm ác của Mộ Dung Đức Âm, còn cho là bọn họ bị đám người tang thi vây khốn.



Mộ Dung Đức Âm vội vàng uống xong mì sợi, quệt quệt mồm nói với tướng quân: “Ta cũng có thể trợ giúp các ngươi đối kháng Nhung tộc.”



“Bản tướng tuy rằng không để ý trong quân có thêm một khối thây khô xinh đẹp.” Tướng quân đánh giá Mộ Dung Đức Âm, “Ngươi là người sống, ngươi còn trẻ, còn có tiền đồ rộng mở, ta thấy các ngươi tốt nhất nhanh chóng rời khỏi đây đi. Còn có, chúng ta liều chết kháng địch không phải vì tiểu hoàng đế kia, mà là vì lê dân trong thiên hạ!”



Mộ Dung Đức Âm nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh tuấn cương nghị của tướng quân, nói: “Huynh trưởng nói, trên đời này, căn bản không có cái gọi là đại nghĩa. Phàm là chấp nhất của con người ta, đều là vì do một chữ tình khốn khổ —— ta thấy, thật ra ngươi lại là vì người kia mới liều mạng chấp nhất như vậy a!”



Lời của hắn, nhất thời làm cho cái trán của tang thi tướng quân nổi lên gân xanh. Mỹ nhân làm cho người ta ghét này rốt cuộc là do huynh trưởng khốn kiếp nào dạy dỗ?!!



Mộ Dung Đức Âm tiếp tục sát phong cảnh nói: “Ngươi có phải có món tín vật muốn ta giao cho người trong lòng kia của ngươi hay không? Tỷ như một lọn tóc hoặc là ngọc bội, hoặc là để cho ta nhắn gửi một câu giùm cho ngươi, chúc quân hưởng ngàn dặm non sông, vĩnh viễn cô độc linh tinh chẳng hạn?”



“Im miệng!” Tướng quân giận tím mặt, ” Rốt cuộc thì ngươi đã biết cái gì?! Ngươi có phải là do hắn phái tới hay không?!”



Úc a a, Đức Âm ngươi là tên sát phong cảnh, quả nhiên là nói trúng rồi.



Lililicat



Phong