Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 180 : Meo meo cũng là có tự tôn

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


meo meo cũng là có tự tôn



Phía Bắc Trường Thành chính là lãnh địa của Nhung quốc, người dân nơi đây tính cách bưu hãn dũng mãnh, cho dù là nữ tử cũng không ngoại lệ, mà tần phi trong hậu cung so với mỹ nhân Trung Nguyên càng đanh đá hơn một phần, ngay cả một tiếng thông tri cũng không báo trước, trực tiếp phá cửa xông vào.



Lại nói đám người trong hậu cung tới gây chuyện lần này chính là mấy phi tử có quyền có thế nhất, sau lưng các nàng đều là các đại quý tộc thế gia lớn mạnh trong triều đình, bởi vậy ngay cả Nhung Hoàng cũng phải kiêng kị vài phần, cho nên tới gây ầm ỉ cũng không có chút e dè sợ hãi. Chỉ thấy đám thái giám kia thô lỗ đẩy cửa ra, nhất thời nguyên bản các phi tử bị quạnh quẽ vắng vẻ cô đơn nơi lãnh cung cả đám trợn tròn tròng mắt!



Trời ạ! Thậm chí ngay cả bậc thang, trong đình viện cũng được phủ kín bởi hàng thảm hoa lệ!



Hoa văn kia thật quá xinh đẹp tinh xảo cho dù là nhóm mấy vị nương nương hưởng hết vinh hoa phú trong cả hậu cung này cũng chưa từng gặp qua, cơn lốc ghen tị mãnh liệt khiến cho mỗi một vị phi tử giận đến mức cắn khăn tay, mà trong đó một vị phi tử tính tình điêu ngoa đanh đá có tiếng tăm nhất dẫn đầu bước về phía trước vào trong đại điện, chỉ thấy trong đại điện thế nhưng trên chiếc giường được trải lót một bộ đệm da lông bạch hổ quý hiếm!



Vị phi tử nọ lúc còn nhỏ từng đi theo phụ thân vào núi săn thú, cũng nhận ra cái giường bạch hổ kia chính là chế tác từ con cự hổ sống sâu bên trong ngọn núi Thiên Sơn khoảng chừng trăm năm tuổi, sinh động như thật, uy phong của vua Bách thú vẫn còn, trân quý này đã không thể dùng giá trị vô giá để diễn tả ——Nhung Hoàng vậy mà quan tâm tới một gã nam nhân như vậy! Cái này đúng là làm cho mặt mũi của những nữ nhân các nàng ở nơi nào?! Một gã thái giám chưa thấy qua cảnh đời hô nhỏ: “A u mẹ ơi! Con mèo thiệt lớn!”



“Ầm ĩ cái gì?!” Một tiếng quát nhẹ từ đằng sau chiếc giường bạch hổ uy nghiêm truyền đến.



“Thánh Thượng!” Đám tần phi hoảng sợ hô nhỏ, không ngờ thời điểm này vốn quân vương phải ở thư phòng xử lý triều chính thế nhưng lại lười biếng đến nơi đây trộm hương!!



“Mấy người các ngươi đến đây làm cái gì?” Nhung Hoàng sắc mặt không tốt hỏi, mấy tần phi đành phải vòng chuyển tới phía sau giường bạch hổ, vừa nhìn thì ngay tức thì đóng băng —— chỉ thấy Nhung Hoàng thân trên trần truồng, cùng một gã nam tử tóc dài rối tung quấn cùng một chỗ, hai người đang đắp một cái thảm mỏng, mà nam tử kia quay đầu, lười biếng nhìn phía các nàng ngay lập tức làm các nàng hóa đá. Đep đến mức tàn ác cùng cực!!



Đó là mỹ mạo mà các nàng vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn không thể với tới! Nếu như các nàng có thể đẹp được như vậy thì bất kỳ một nữ nhân nào cũng tình nguyện dùng tất cả mọi thứ trên đời này để trao đổi!!



Bại hoàn toàn!!



“Hoàng Thượng.” Nam tử đẹp đến mức tàn ác tột cùng chìa ngón tay hệt như bạch ngọc ở trên l*ng ngực Nhung Hoàng vẽ vời, cảnh tượng này làm cho huyết mạch của người ta phun trào.



“Bảo nhi, ầm ĩ đến ngươi à?” Nhung Hoàng —— Địa Ngục Khuyển đang cố gắng khắc chế bản thân mình bị thất khiếu ộc máu tươi —— thật sự là rất kích thích đó a a a a a!




Ngay sau khi Nhung Hoàng cùng các vị khách quý nhập tọa, mỹ nhân hậu cung mới như dòng suối phun xếp thành hai hàng tiến vào Vạn Hoa Bình, tuy nói đây là chỗ biên cương xa xôi, nhưng nơi đây mỹ nữ so sánh với những người đẹp ở Trung Nguyên cũng không chút thua kém, thậm chí dù có là nữ tử Trung Nguyên cũng không vẻ đẹp dã tính được thế này, khiến cho nhóm các vương công quý tộc ngồi đó hâm mộ không thôi.



Nhưng bất ngờ cuối cùng chính là ba vị mỹ nam ở lãnh cung đang đi lên đài kia nè!



Khi thái giám gọi tên và danh hiệu, Hiên Viên Cực Ngọc kích động suýt nữa từ trên ghế đứng bật dậy, tất cả mọi người rướn cổ nhìn về phía cổng vòm xanh biếc, lúc này đây Mộ Dung Đức Âm đeo tấm mạng sa che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, nhưng mà chỉ mỗi đôi mắt kia cũng đủ để mê chết nam nhân trong thiên hạ, chỉ nhìn thấy đôi mắt kia, Hiên Viên Cực Ngọc liền cảm thấy cả người bắt đầu yếu mềm——



Ngắm nhìn Âm ác ma, thật sự là hưởng thụ lớn nhất thiên hạ!



Hiên Viên Cực Ngọc gắt gao che l*ng ngực của mình, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt mê huyễn, làm ra động tác kinh điển của tiểu thụ.



Có điều cũng không phải một mình Mộ Dung Đức Âm bước ra, hắn còn đang đẩy một chiếc xe lăn, ngồi bên trên chính là một vị thanh niên tao nhã tựa thiên tiên trên trời, mà đi phía sau bọn họ là Tuyết Vũ trước giờ vẫn đeo vẻ mặt mất hứng —— nghe nói bởi vì làm tổn thương lòng tự tôn của meo meo, cho nên cuối cùng hắn vẫn quyết định tham dự.



Kỳ thật, mặt hàng meo meo này, bộ có cái gọi là tự tôn à?



“Cái người ngồi ở trên xe lăn là ai?” Hiên Viên Cực Ngọc lần đầu tiên gặp được người trên đời có thể làm cho mình dời mắt khỏi người Âm, meo meo hình dáng ốm yếu khiến cho hắn cảm thấy đồng tình thương tiếc vô hạn, thậm chí có loại cảm giác vừa gặp đã yêu.



Mộ Dung Long Sách nhanh chóng đáp lời: “Hắn gọi Nguyệt U Đàm, từng là một vị thông thái tài hoa uyên bác hơn người ở một cổ quốc rất xa xôi, nhưng lại bởi vì vận mệnh gặp đủ các loại khúc khúc khuỷu ngoằn ngoèo cho nên mới trôi dạt tới Nhung quốc, bị đưa vào trong hậu cung, sao nào? Bệ hạ cảm thấy hứng thú với hắn sao?”



“Người như thế, nhất định đã từng gặp phải chuyện gì đi? Ta thật sự rất muốn trò chuyện cùng hắn…” Hiên Viên Cực Ngọc yếu lòng ngẩn ngơ nói.



Lililicat



Phong