Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 46 : Nam nhân yêu đồng tính là sinh vật bi ai

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Dưới ánh, Mộ Dung Đức Âm và Lý Tứ cùng nhau ngồi trên nền cỏ xanh. Lúc này, ánh trăng đầy tràn phủ lên đồi một lớp sa mỏng màu bạc, cảnh sắc tựa như ảo mộng. Lý Tứ chẳng có tâm tình thưởng thức phong cảnh, hắn cầm lên bầu rượu, lén trộm nhìn Đức Âm mấy lần, sau đó lại cầm bầu rượu hỏi: “Không biết công tử có thể uống rượu hay không?”



“Nếu ngay cả uống rượu cũng không biết thì sao còn là nam nhân?” Mộ Dung Đức Âm khẽ mỉm cười, cầm lấy bầu rượu khác Lý Tứ vừa đưa mà uống.



“Ha ha ha, công tử thật hào sảng!” Lý Tứ ha ha cười to, cũng mở nút uống rượu, lần này đối ẩm hoàn toàn quên đi thân phận của nhau, chỉ uống cho sảng khoái.



Uống hết hơn phân nửa bình rượu, Lý Tứ mới thỏa nguyện chép miệng, lúc này mới nói: “Công tử, Lý Tử chỉ muốn tâm sự chứ không nói những thứ khác!”



“Tứ ca muốn tâm sự chuyện gì?” Mộ Dung Đức Âm uống rượu mạnh, hai gò má đã ửng đỏ, ánh mắt có chút mơ màng vô cùng mê người. Lý Tứ thất thần trong chốc lát, liền nói: “Công tử nhập cốt tương tư, là vì một người sao?” “Không thể tương tư thì làm sao nhập cốt?” Đức Âm lắc lư bầu rượu, cười nhạt.



“Vậy, Lý Tứ cả gan nói một câu, dù công tử có đem Lý Tứ thiên đao vạn quả, Lý Tứ cũng cảm thấy đáng giá.” Lý Tứ mượn rượu đảm, rốt cuộc bật thốt lên, “Lý Tứ yêu Mộ Dung công tử. Nhất nhãn chung tình, nhất kiến chung sinh.”



Mộ Dung Đức Âm quay đầu qua một bên, chỉ nói: “Nếu là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thì như thế nào đây?”



“Đó chỉ là Lý Tứ con cóc lại muốn ăn thịt thiên nga, tự biết mình hèn mọn.” Lý Tứ nhắm mắt lại, ngữ điệu thống khổ, “Là ta mạo phạm công tử… Công tử hãy cứ cho Lý Tứ phát điên nói nhảm mà quên đi!” Hắn không biết mình tột cùng đã bao lâu mới có cảm giác đau lòng này, chỉ cảm thấy ngực đau khổ muốn phát điên, nhất thời vọng động đổi lấy mộng đẹp tan nát. Cho dù như thế, hắn cũng không hối hận. Cho dù mình viễn vĩnh không cách nào lọt vào mắt của công tử được, nhưng người nọ vẫn là người hắn sẽ bảo hộ cả kiếp này. Tín niệm chấp nhất như thế này, là nghiệt duyên của nhất kiến chung tình, hay là vọng động nhất thời của rượu say đầu nóng, hắn không thể phân biệt được. Nhưng hắn biết, những gì mình đã nhận định thì sẽ không thay đổi. Dù là đau khổ, hắn cũng chỉ để trong lòng. Dù sao, Mộ Dung Đức Âm là đời này của hắn, là người đầu tiên làm hắn động tâm, không liên quan đến giới tính, chỉ cần một tấm chân thành. Tóm lại, hắn thất tình rồi, tình yêu của hắn được xác định ngay khi nhìn thấy chân diện mục của Đức Âm, lại đồng thời được kết thúc bởi một câu tàn khốc của Đức Âm.




“Đám hỏi? Tuyệt Ảnh Thành muốn ta cưới người nào?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.



“Không phải cưới người nào, mà là Nam Cung Thiên Sơn ép huynh trưởng của ngươi ký ước định, nửa năm sau phế bỏ võ công của ngươi, đem ngươi gả cho Tuyệt Ảnh thành chủ Nam Cung Thiên Thành.” Lão Yên Quỷ rì rì nói, “Sách lược mưu kế của Tuyệt Ảnh Thành luôn luôn là do Nam Cung Thiên Sơn phụ trách. Hắn và Nam Cung Thiên Thành cùng chủ trì đại cục. Lý do khiến Thiên Sơn nhiều năm qua vẫn nguyện ý dưới trướng Thiên Thành là bởi vì Nam Cung Thiên Sơn đối với huynh trưởng của hắn có tình cảm bất luân. Trên giang hồ người biết chuyện này, không vượt quá ba người.” Nói đến chỗ này, Lão Yên Quỷ có chút đắc ý.



“Vậy hắn vì sao lại để ta gả cho Thiên Thành? Dựa vào tài trí của hắn thì đã biết người đánh bất tỉnh Thiên Thành chính là ta.” Đức Âm nói.



“Không sai, ngươi khiến cho Thiên Thành hôn mê một đoạn thời gian dài như vậy lại giúp Thiên Sơn,” Lão Yên Quỷ hít một hơi thuốc rồi phả ra, sau mới nói tiếp. “Thiên Sơn thích Thiên Thành, nhưng Thiên Thành phóng túng bất kham hoàn toàn không biết. Hơn nữa, Thiên Sơn biết chuyện này trái lại với luân lý nên nhiều năm qua vẫn cố ý giấu giếm, chỉ có thể thống khổ nhìn Thiên Thành cuối cùng đi thích người khác. Người nọ cùng Thiên Thành nhiều năm ân oán vướng mắc, hai người lúc gần lúc xa, yêu hận lẫn lộn, cứ liên tưởng đến cái loại mà huynh trưởng ngươi hay viết là biết, chính là dạng khiến người ta muốn khóc ấy.”



“Ta biết.” Mộ Dung Đức Âm nghĩ thầm, ngươi thậm chí ngay cả truyện đau khổ quằn quại do huynh trưởng ta viết cũng biết, quả nhiên không hộ là người nắm tin tức rõ nhất giang hồ.



“Là đó. Thật ra thì người cùng Thiên Thành yêu hận lẫn lộn chính là người trong U Linh sơn trang. Thiên Sơn vì chuyện này vô cùng thống khổ, cuối cùng hạ quyết tâm. Đầu tiên lợi dụng cơ hội Nam Cung Thiên Thành hôn mê để tấn công U Linh sơn trang. Tiếp theo lợi dụng vẻ mỹ mạo và sức mạnh của ngươi đánh bại tình địch của hắn, để cho hai người kia chấm dứt hoàn toàn. Đây là một kế sách liên hoàn. Tóm lại, ta cho ngươi biết những điều này là để ngươi ý thức được tình cảnh của mình lúc này rất nguy hiểm. Từ bây giờ nhanh chóng chuẩn bị mới có thể tránh được khỏi cảnh là vật hi sinh cho người khác! Ngươi chỉ cần hảo hảo nghe lời của ta và huynh trưởng ngươi, mặc dù tình trạng hiện tại khá khó khăn nhưng chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết ổn thỏa!” Lão Yên Quỷ khẳng khái nói, nặng nề đè bả vai của Đức Âm xuống, “Như vậy, Đức Âm, ngươi nên để cho ta xem một chút thành ý của ngươi đi!”



“Biết.” Mộ Dung Đức Âm đứng lên, đem chân gác lên ghế, vén bào tử, xăn quần lên lộ ra bắp đùi tuyết trắng nhẵn nhụi cho Lão Yên Quỷ nhìn. Lão Yên Quỷ lập tức run rẩy toàn thân, con ngươi trừng muốn lòi ra ngoài, còn chưa kịp đưa tay ra hảo hảo cảm thụ một chút thì thất thiếu chảy máu, ầm ầm ngã xuống. Thân thể của y quá yếu ớt, không thể chịu nổi xúc cảm thị giác đánh vào như vậy. Quả nhiên Long Sách nói rất đúng, dù cho lấy sờ đùi làm điều kiện trao đổi thì Lão Yên Quỷ cũng không có bản lĩnh sờ được. Đây chính là bi ai của nam nhân có sự nghiệp nhưng lại không có cách nào để sờ đùi mỹ nhân.