Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 62 : Uống rượu say sẽ làm người ta lộ ra phần tối của mình

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Sau khi bắt được Lang Điệp, Long Sách mang Đức Âm cùng nhau thẩm vấn Hái Hoa Tặc. Địa lao của Mộ Dung sơn trang đã bị Long Sách sửa chữa qua, kết quả bây giờ còn chất lượng hơn cả đại khách sạn. Hoặc cũng có thể nói, đó là một tửu đ**m năm sao được làm theo phong cách địa lao. Lang Điệp ở bên trong rất thoải mái, có giường lớn sạch sẽ, còn có bàn đọc sách, hộc tủ, đồ trang trí. Thức ăn cũng bảy món một lần do đầu bếp nổi tiếng chế biến, phong phú không kém gì một bữa tiệc, cách mỗi ngày còn có rượu ngon. Ngoại trừ không có mỹ nữ bồi bên cạnh ra thì Lang Điệp cực kỳ thích ý, thậm chí còn quên mất mình đang là một tù phạm.



Gã nghĩ mình có đãi ngộ tốt như vậy, chẳng lẽ là bạo lực mỹ nhân Mộ Dung Đức Âm đó âm thầm có ý tứ với mình? Chẳng lẽ kiểu dáng dấp phóng đãng của mình khiến hắn thích thú? Vì vậy bắt đầu mơ tưởng vớ vẩn.



Thật ra, đem địa lao cải tạo tốt như vậy bởi vì địa lao của Mộ Dung gia phần lớn được dùng để Long Sách hù dọa những nam sủng không nghe lời. Những nam sủng yểu điệu bị giam mấy ngày sau rất có thể được Long Sách sủng lại nên mới đem địa lao làm hào hoa đến vậy.



Lang Điệp là một tên mềm rắn không ăn. Sau khi bị mang tới phòng tra hỏi sống chết cũng không chịu khai nhận, ngục tốt uy hiếp muốn dùng hình gã cũng không chút sợ, còn nói nếu mình sợ cái này đã không gọi là “Lang Điệp”. Nhiêu khê hơn nửa ngày, cửa tù được người mở ra với hai người khuất sáng tiến vào. Ngục tốt lập tức hành lễ, người tới chính là Mộ Dung Long Sách và Mộ Dung Đức Âm.



Mộ Dung Đức Âm âm trầm ngồi xuống ghế đối diện với Lang Điệp, tư thế ngồi uy nghiêm như đế vương. Ánh mắt của Lang Điệp giao với ánh mắt của Đức Âm, thân thể nhất thời không tự chủ được mà run lên. Mộ Dung Đức Âm đưa ra ba ngón tay, chậm rãi nói: “Một, thành thật khai báo. Hai, ta dùng hình. Ba, trực tiếp giết. Ngươi chọn đi.”



“Ta… Ta… Ta…” Lang Điệp mồ hôi như mưa hạ. Mặc dù Đức Âm thật sự rất đẹp, nhưng mà giờ phút này là đẹp đến kinh dị nhân tâm. Gã không phải là một người ngu ngốc. Ngày đó Đức Âm chẳng qua ở trước mặt gã giậm chân một cái cũng đủ biết tâm của mỹ nhân này còn cứng rắn hơn sắt thép, tuyệt đối sẽ không từ bất cứ thủ đoạn dã man nhất thế gian nào để hành hạ mình!



“Ta nói! Nhưng các ngươi phải đảm bảo tính mạng cho ta!!” Lang Điệp rốt cuộc phải khuất phục trước khí thế cường đại của Mộ Dung Đức Âm.



“Yên tâm, ngươi sống ở địa lao của Mộ Dung thế gia thì không ai tìm được ngươi đâu.” Long Sách vỗ vỗ bả vai của Đức Âm, tỏ vẻ tán thưởng đối với biểu hiện vừa rồi của hắn. Vì vậy Long Sách sai người ghi chép. Lang Điệp kể rằng mình được một thần bí nhân có địa vị cực cao thuê đến, cộng thêm bản thân muốn khiêu chiến Mộ Dung gia nên mới liên hiệp với người này, lập thành một nhóm xông vào Băng Tiễu Thành giương Đông kích Tây. Đồng thời, hành động lần này mục đích đầu là ám sát Lý Tư Hàm, thứ hai là bắt Mộ Dung Đức Âm để uy hiếp Mộ Dung Long Sách. Một hòn đá ném hai con chim.



Mộ Dung Đức Âm lơ đãng nghe. Đợi lấy xong khẩu cung, Long Sách mang Đức Âm cùng nhau ra ngoài, tản bộ ở một nơi tĩnh lặng của sơn trang một lúc mới nói: “Lần này chúng ta trợ giúp Lý Tư Hàm kỳ thật sẽ trở thành đối lập với ba vị vương khác họ, xung đột tương lai sẽ khiến chúng ta gặp nhiều uy hiếp hơn. Bây giờ điều ta có thể làm chẳng qua là tận lực phong tỏa sự kiện ngươi và Tuyết Thần quyết đấu vừa rồi để tránh cho bọn họ biết được thực lực của ngươi. Ngươi cứ cố ý yếu thế vào, bọn họ càng nhắm vào ngươi thì ta càng có lợi.”



Mộ Dung Đức Âm nghĩ: thuận tiện lại vừa ý với thú vui buồn nôn của ngươi chứ gì, hừ hừ.



Ngay sau đó khẩu khí của Long Sách thay đổi: “Nếu như ta phỏng đoán, lần này tập kích của Lang Điệp chẳng qua là đợt đầu tiên dò xét thử. Tương lai Tam Vương nhất định sẽ phái gián điệp xâm nhập, thăm dò Băng Tiễu Thành. Cho nên ngươi phải nhớ kỹ lời dặn của ta, bất kỳ lúc nào ở Mộ Dung sơn trang đều phải để người ta thấy được tư thái mà ta yêu cầu.”



“Hừ.” Đức Âm chỉ hừ lạnh.



“Vậy nên ta phải chuẩn bị để diễn cho thật giống! Lần này không như mấy trò đùa thường ngày mà liên quan rất lớn đến tương lai của Băng Tiễu Thành! Nếu có một chút sơ hở ta sẽ không tha cho ngươi!!” Mộ Dung Long Sách đe dọa.



“Vâng, huynh trưởng đại nhân.”




Vì vậy Đức Âm lại rút hai, ba tờ ném lên mặt của Lý Tư Hàm: “Cầm đi, đây là gia thưởng cho ngươi!”



Lý Tư Hàm khóc không ra nước mắt cầm ngân phiếu, nhỏ giọng nói: “Đa tạ công tử ban thưởng.”



Đúng lúc này đ**m tiểu nhị bưng món ăn đến đặt lên bàn. Mộ Dung Đức Âm một tiếng nghiêm nghị kêu gã lại. Đ**m tiểu nhị sợ mất hồn, nghe âm thanh cũng biết là một nhân vật không nhỏ, cả đầu cũng không dám ngẩng lên, vâng vâng dạ dạ khom lưng đi tới. Mộ Dung Đức Âm lại cầm mấy tấm ngân phiếu vẩy vào mặt gã: “Cầm đi, gia thưởng cho ngươi.”



“A????” Đ**m tiểu nhị ban đầu kinh nghi nhưng lập tức mừng như điên, vội vàng nhặt lấy ngân phiếu ở dưới đất. Còn Mộ Dung Long Sách đau lòng muốn chết, một tờ đó cũng là một trăm lượng đấy!!!



“Long Sách, ngươi thật quá mức keo kiệt. Băng Tiễu Thành giàu khuynh thiên hạ mà ở đó tiếc ba trăm lượng ngân phiếu sao?” Đức Âm uy nghiêm nói.



“Nhưng cũng không cần phải lãng phí như vậy…” Mộ Dung Long Sách khóc không ra nước mắt.



“Bủn xỉn!” Mộ Dung Đức Âm lại chuyển sang Lý Tư Hàm, “Thân là Trấn Tây Vương gia, lại một mình mạo hiểm xâm nhập Trung Nguyên, nhìn thì thần dũng nhưng thực chất lại không có đầu óc. Không những không thấy rõ trách nhiệm của mình, không quả quyết áp chế đại cục, còn phạm vào nhi nữ tình trường đại kỵ. Làm Vương gia ngươi cần phải rèn luyện hơn nữa. Mộ Dung Long Sách mặc dù có chút hẹp hòi nhưng hắn lăn lộn giang hồ trường kì, lừa gạt gian trá mánh khóe có thừa. Ngươi cùng hắn hợp tác coi như là lựa chọn sáng suốt. Hy vọng hai nhà chúng ta lần này về sau giữ vững quan hệ giao hảo, đôi bên đều có lợi.”



“Vâng, công tử am hiểu đại nghĩa, nói rất đúng!” Lý Tư Hàm ôm quyền nói. Mà thật sự là hắn uống say sao?!! Thật sự là đang say sao!!?



Ngay sau đó Đức Âm hỏi một câu loại bỏ đi nghi ngờ của hắn. Chỉ thấy Đức Âm một tay chống má, dựa nghiêng vào ghế, men say ánh trong mắt, hỏi: “Hai người các ngươi, có biết cuộc sống sảng khoái nhất là chuyện gì không?”



“Là gì?”



Đức Âm ha ha cười một tiếng: “Dĩ nhiên là cái khoảng khắc ban thưởng cho cấp dưới rồi. Có cái gì có thể làm cho nam nhân cảm thấy kiêu ngạo cùng thỏa mãn như vậy chứ? Tới, rót rượu cho bản tôn. Đây là vinh hạnh bản tôn ban thưởng cho các ngươi.”



“Uy…” Long Sách đã ôm mặt bi kịch. Khốn khiếp đáng chết Đức Âm, sở thích buồn nôn đã hoàn toàn bại lộ rồi!! Sớm biết đã không cho tên khốn khiếp này uống say!! Mất thể diện muốn chết!!!!!!!!!!!!!!



E/N: Đố tửu là trò oẳn tù tì, ai say bị phạt rượu.