Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 63 : Là thanh niên thì hãy hướng về phía mặt trời mà đi!

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Trong tửu lâu, Đức Âm say rượu đáng sợ vẫn còn kéo dài màn diễn thuyết.



Lý Tư Hàm lắp bắp ứng theo đáp lại: “Này, nói như vậy đập tiền vào mặt người ta cũng phải có kỹ thuật…”



“Không sai.” Dáng dấp của Đức Âm nghiễm nhiên như một đại tông sư, khí độ cao nhiên nói: “Đầu tiền phải có cảm giác được độ dày của ngân phiếu trên tay, tiếp theo lúc hất tay cũng phải đúng chuẩn góc độ yêu cầu, đập vào mặt người ta phải nghe được tiếng vang, ngân phiếu rơi xuống phải có được hiệu ứng hoa lệ. Tất cả đều phải tính toán và luyện tập cực khổ mới có thể đạt được.”



[Nói xem ai lại đi học cái đó chứ…]



“A a a a a!” Long Sách tuyệt vọng đập đầu vào bàn. Tại sao hắn lại phải nghe thấy những thứ mất hết thể diện như vậy chứ!!! “Tốt lắm. Hôm nay uống tới đây thôi, có thể trở về.” Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước xuống lầu.



“Về sau tuyệt đối không để hắn uống!!” Long Sách và Lý Tư Hàm nhìn nhau, cùng quyết định.



Long Sách lưu lại trả tiền, đến lúc lấy tiền thối xong mới phát hiện Đức Âm đã sớm chạy không thấy bóng dáng. Vì vậy hắn và Lý Tư Hàm chầm chậm trở về, hỏi giữ cửa thì biết Đức Âm đã về từ lâu rồi.



..



Sáng hôm sau, Mộ Dung Đức Âm tỉnh dậy trên giường lớn của mình. Hắn là siêu cấp cao thủ, dù có giải rượu thì vẫn mơ hồ nhớ được sự điên rồ tối hôm qua của mình. Hắn cảm giác không ổn, hình như đã làm chuyện gì đó còn đáng sợ hơn cả bơi trên sàn nhà. Vậy nên hắn lập tức rửa mặt rồi đi tìm Long Sách.



Long Sách đang cùng các sư đệ thương lượng về chuyện sư phụ tỷ võ đã lâu như vậy còn chưa chịu ngừng, lúc này Đức Âm đột nhiên tới cửa, ôm quyền khom người nói: “Mộ Dung Đức Âm cầu kiến huynh trưởng.”



“Trời!” Long Sách khép lại cây quạt, gõ gõ ba cái trong lòng bàn tay rồi hít sâu một hơi, xa xăm nói: “Hai mươi năm, hai mươi năm. Đức Âm, đây là lần đầu tiên ta cảm giác được tôn vinh của một thân huynh trưởng.”




Ngay sau đó xoay người nói với Đức Âm:



“Ngươi bày trò gì?! Bây giớ mới có mấy giờ?! Ngồi bên kia chờ ta ngủ đủ đi!”



“Đồ trùng lười, lên đường là chuyện trọng đại như vậy mà ngươi lại không lo chuẩn bị nhanh lên!” Đức Âm ngược lại nghiêm túc nói.



“Đồ nhà quê chưa biết mùi đời ngươi!” Long Sách đem chăn trên giường mình ném lên đầu Đức Âm, “Tìm chỗ ngủ đi! Đừng quấy rầy ta! Ngươi có biết tối qua ta bận rộn đến mấy giờ không?!”



Đức Âm quả nhiên ngoan ngoãn không nói, tự bò lên nằm trên sạp giường nhưng thế nào cũng không ngủ được.



Bị đuổi giết trên đường đi, đến tuột cùng, là cái dạng gì? Đức Âm vẫn kích động suy nghĩ về vấn đề này. Không thể trách được, hắn bị ba cái tình tiết truy sát trong truyện bi kịch của Long Sách đầu độc.



Lúc Long Sách rời giường thì ngược lại, Đức Âm lại khò khò ngủ thiếp đi. Long Sách gõ hắn tỉnh, đem hắn dạy dỗ thông suốt sau đó ngồi xuống giúp Đức Âm mang giày. Hắn không vội xỏ giày vào mà nắm chân của Đức Âm xem một chút: “Đức Âm, ngươi lâu rồi không có cắt móng chân, để dài như vậy lúc đi đường núi sẽ bị đau. Ta cắt móng chân cho ngươi. Thật là, để cho ngươi sử dùng thiếp thân người hầu có nhiều kinh nghiệm một chút ngươi lại không nghe, đi dùng hai tiểu mao hài cái gì cũng không biết bắt ta phải quan tâm.” Vì vậy Long Sách cầm cắt móng tay, cẩn thận làm móng cho hắn.



Mộ Dung Đức Âm nhìn dáng vẻ của Long Sách, ánh mắt trở nên nhu hòa, thấp giọng nói: “Là do đại ca khéo tay mà.”



“Hừ, ngươi cố ý chứ gì!” Long Sách cầm bàn chân của hắn hỏi: “Ngươi không bao giờ đi ra xa khỏi cửa, chân đi đường nhiều sẽ bị rộp lên. Chỗ nào ta có thể bế ngươi thì sẽ bế, cũng không chỉ là che dấu tai mắt người không, bị phồng rộp thật sự không thoải mái đâu!”



Lý Tư Hàm đứng ở cửa khe khẽ thở dài, vốn là hắn muốn kêu Long Sách lên đường nhưng cuối cùng không gõ cửa nữa. Hắn quả thật không bằng Long Sách. Cảm giác thất bại trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Trên đời có thể tỉ mỉ chiếu cố Đức Âm như thế, sợ chỉ có một mình Mộ Dung Long Sách mà thôi!