Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 93 : Vì sáng tạo thế giới có thể ở cùng một chỗ với huynh trưởng

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


Mộ Dung Đức Âm được Thị Long cõng trên lưng, Mộ Dung Long Sách bị đả kích đã quay về mật đạo, mà Mộ Dung Đức Âm thì muốn đi nhìn Thác Bạt Vũ Tôn.



Khinh công của Thị Long tốt lắm, rất nhanh đã đi tới bên cửa thành, nhân mã Bắc Cương đợi từ lâu, nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm tự mình đến, ngoại trừ kinh diễm ra biểu tình của một đám hết sức cổ quái.



Mộ Dung Đức Âm trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, có cái gì hay mà nhìn, không phải chỉ gào thét mấy tiếng để phát tiết một chút thôi sao?!



Có trời mới biết, bây giờ hình tượng của hắn ở trong lòng những người này đến tột cùng hỏng thành bộ dáng gì nữa.



“Thác Bạt Vũ Tôn ở nơi nào?” Mộ Dung Đức Âm nói. Đứng một người đứng đầu ở chỗ cửa thành trả lời: “Thác Bạt đã chủ động trở về, Đức Âm thiếu chủ, ta thấy ngài nếu không muốn tiếp tục mở miệng nói lời khiêu khích, xin mời rời đi, Bắc Cương không có ý định làm kẻ địch với thiếu chủ, thiếu chủ tự trọng.”



Nhìn dáng vẻ của hắn, trong ánh mắt mang theo vài phần xem thường, Mộ Dung Đức Âm mài mài răng suy nghĩ vẩn vơ, đúng vậy, trong lòng người này đang nhất định suy nghĩ, Mộ Dung Đức Âm là đồ ngu ngốc y như kẻ ngốc đứng ở trên nóc nhà thét chói tai thật sự là một người đẹp ngốc nghếch vân vân… …



“Ngươi cảm thấy được ta giống như thằng ngốc?” Mộ Dung Đức Âm thế nhưng mở miệng hỏi.



Thị Long vẻ mặt đổi một cái, thầm nghĩ: Nhị gia, không chỉ là người kia nghĩ như vậy, chỉ sợ hiện giờ ở bên ngoài toàn bộ nhân mã ma giáo đều mang theo loại suy nghĩ này … … Cái người thống lĩnh rốt cục cũng nhếch miệng, vuốt cằm mình nói: “Tiểu nhân quả thật chưa từng thấy qua chuyện buồn cười như thế.”



Hắn thế mà cũng dám nói ra miệng, công khai ức hiếp Đức Âm lúc này không có chỗ nương tựa.



Mộ Dung Đức Âm nói: “Có thật đúng là buồn cười như vậy không? Lúc ấy ta kêu gọi đầu hàng, cách nơi đây rất xa? Ngươi nghe rõ bao nhiêu?”



Hắn vừa nói như vậy, người thống lĩnh kia lặng đi một chút, sau đó mồ hôi lạnh chảy ngược.



“Sao nào? Còn không mở cửa thành ra, kêu cấp trên của các ngươi tới gặp ta!” Mộ Dung Đức Âm lập tức khôi phục lại khí thế.



Đúng vậy, lúc ấy Mộ Dung Đức Âm đứng cách nơi đây mười dặm, tiếng kêu gọi đầu hàng rất rõ ràng, không sót một chữ!



Thiên hạ có người có công lực như thế… …



Thật đáng sợ!! Vì sao cố tình không để mắt đến cái này!!



Thống lĩnh trắng bệch nghiêm mặt xoay người đi bẩm báo —— khó có thể tin, lúc nãy mới đây mình mở miệng giễu cợt, tử thần đi thoáng qua!



“Dù nó có buồn cười thật, cũng phải có bản lĩnh có thể cười.” Mộ Dung Đức Âm tổng kết, Thị Long cũng đã ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này vừa mới kịp phản ứng.




Hắn nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm từ trong tay Thị Long nhận lấy một thanh kiếm, nhìn thấy một màn ác mộng đeo theo suốt cuộc đời này.



Từ nay về sau trải qua mấy chục năm, hắn thường xên đều ở nghĩ ————



Mộ Dung Đức Âm



Rốt cuộc là cái gì?



Dù sao là người cũng không thể nào làm được cái loại tình trạng này.



Đó chính là



Huyết mạch của Nhậm Thiêm Cuồng sao… … Quả nhiên… … ma giáo hay thứ gì khác, đều rất nhỏ bé … …



Đêm đã khuya.



Mùi máu tanh gay mũi và tình cảnh chung quanh hệt như địa ngục Tu La, sắc mặt Thị Long tái nhợt, thậm chí nện bước cũng không quá vững.



Mộ Dung Đức Âm ngồi ở trên một tảng đá, tay chống kiếm, ngồi thẳng đó, mặc dù vạt áo bào và giầy của hắn đều bị ngâm máu tươi tươi sáng, trên mặt hắn vẫn như cũ không chút biểu tình, giống như hết thảy đều chẳng có quan hệ tới hắn.



Thác Bạt Vũ Tôn luôn luôn duy trì thế đứng cứng ngắc.



“Rất nhỏ bé.” Hắn không biết lần thứ mấy vô ý thức lặp lại những lời này.



“Mộ Dung Đức Âm… … Đây mới là diện mục thật sự của ngươi sao?” Thác Bạt Vũ Tôn rốt cục cũng chịu thay đổi biểu tình, “Ngươi không nên sinh ra.”



“Đừng nói tới giả thiết vô dụng. Để chúng ta trở lại vạch xuất phát, đem toàn bộ mọi chuyện nói rõ ràng đi, ngươi cũng biết đánh giá của ta dành cho ngươi chứ? Đừng có dùng mấy lời vô nghĩa có dao với ta.” Mộ Dung Đức Âm nhìn xéo hắn, “Ta chỉ cần đáp án của ngươi, bằng lòng trung thành với thiếu chủ Thiên Võng sao?”



“Bằng lòng.” Thác Bạt Vũ Tôn lần này rốt cục cũng rõ ràng, “Ta nghĩ đuổi theo ác ma chung quy so với bị ác ma đuổi theo tốt hơn nhiều lắm. Ngươi căn bản không phải là thiếu niên thiên tài đẹp tới mức khiến người ta phải sợ, ngươi cũng không phải ở thằng ngốc rú như quỷ trên nóc nhà, ngươi là ác ma.”



“Là cái gì cũng không sao cả, ta chỉ cần Mộ Dung Long Sách, làm những việc để chúng ta có thể an tâm cùng một chỗ trong thế giới này.” Mộ Dung Đức Âm nói.