Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 18 : Hư hư thực thực

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Áng chừng năm giờ sáng hôm sau, Lâm Viễn đang mơ mơ màng màng thì bị Hạ Vũ Thiên nhẫn tâm dựng dậy.



“Không đi, không đánh golf đâu.” Lâm Viễn ôm gối ì ra trên giường. “Anh đi một mình đi…”



Hạ Vũ Thiên ném quần áo xuống, lôi Lâm Viễn lên, bắt anh thay đồ, đoạn lôi ra khỏi cửa.



Lâm Viễn mắt nhắm mắt mở leo lên xe. A Thường chở hai người đến một sân golf ở ngoại ô thành phố.



Khi bước xuống, Lâm Viễn hãy còn ngáp ngắn ngáp dài.



“Tỉnh táo lên.” Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ má anh. “Cẩn thận kẻo lọt lỗ.”



“Hừ.” Lâm Viễn bực bội bĩu môi. “Nhỏ xíu thế này lọt vào kiểu gì!”



Hạ Vũ Thiên không thèm nghe, anh vươn tay giúp Lâm Viễn chỉnh lại đầu tóc. Bên cạnh có mấy chiếc xe đỗ lại, vài người từ trên xe bước xuống, toàn là mấy lão hói đầu tay ôm mỹ nhân.



Lâm Viễn líu lưỡi, ai dà, Hạ Vũ Thiên đúng là hàng chất lượng cao, nếu trước đây xúi quẩy đụng trúng hói đầu, còn phải giả làm bồ nhí của ổng thì đời anh xong rồi còn đâu.



Miên man suy nghĩ, chợt nghe tiếng cười khe khẽ vô duyên của Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn quay lại, thấy anh ta đang phởn phơ ra mặt.



Mí mắt Lâm Viễn giật giật, bực nha.



“Tiểu Hạ.” lúc này, mấy vị trưởng bối đi tới chào Hạ Vũ Thiên, rồi nhìn đến Lâm Viễn cười nói, “Hôm nay rảnh thế, đến chơi hả?”



Hạ Vũ Thiên mỉm cười gật đầu. “Dạ, chơi cùng Tôn lão gia.”



“Chà… Ông ta cũng đến sao.” người nọ cười gượng. “Nghe đồn mấy ngày trước bệnh tim tái phát, cứ tưởng ông ta đi rồi, ai ngờ còn dai sức như thế.”



Hạ Vũ Thiên cười cười, đi lướt qua người kia, kéo Lâm Viễn vào bên trong.



“Tôn lão gia là ai?” Lâm Viễn tò mò hỏi. “Là người lần trước anh để nhìn thấy chúng ta… ấy ấy?”



Hạ Vũ Thiên khoé miệng run run, “Ấy ấy là sao?”



Lâm Viễn liếc xéo một cái, hạ giọng, “Biết rồi còn hỏi.”


Lâm Viễn nhướn mày uống trà, thầm nhủ – liên quan quái gì đến tôi… dù sao mấy người cũng có phải nai tơ gì đâu, khỏi phải ra vẻ.



“Ngôi trường kia gần nơi tôi ở. Tôi chơi thân với giáo viên dạy Thể Dục ở đó, khi tôi đến trường, vì đã học qua thể thao nên mới nhận cái chức nhàn hạ đó, cũng bởi muốn có người cùng chơi bóng mà thôi.” Tôn Lâm giải thích. “Tôi thật lòng không định lừa anh.”



Lâm Viễn nghĩ bụng – trời mới tin.



“Anh cũng có nói với tôi anh là di chúc sống của Hạ gia đâu, tôi cũng có thể nói anh gạt tôi chứ!”



Lâm Viễn ngửa mặt lên trời ngó lơ – nhóc con à, dám cắn ngược, không thèm nhìn mặt cậu nữa!



Thấy Lâm Viễn không đáp, Tôn Lâm hơi thất vọng. “Tôi mới ra trường, vừa về nước được vài bữa, đang tập làm quen với việc ở công ty. Hai năm nữa tôi sẽ kế thừa sản nghiệp của Tôn gia, anh cũng biết đấy, việc làm ăn chán òm, tôi đâu có hứng thú gì, nhưng biết sao được. Nên thừa dịp hai năm này, tôi muốn ăn chơi cho đã… Mấy anh em cùng chơi bóng đều coi tôi như thầy giáo hay sinh viên khoa nào đó.”



Lâm Viễn tròn mắt nhìn Tôn Lâm, anh muốn tin cậu ta lắm nhưng thật sự quá tình cờ, nên đừng hòng lung lạc anh!



Tôn Lâm thấy Lâm Viễn vẫn lặng im bèn nói, “Này! Anh cũng không phải bạn gái tôi, việc gì tôi phải dỗ anh? Anh có tin không?”



Lâm Viễn bất mãn đáp, “Tự cậu ba hoa từ nãy đến giờ chứ tôi có hỏi đâu.”



“Tôi không muốn mất đi một người bạn như anh!” Tôn Lâm thú thật. “Tôi vẫn muốn chơi bóng với anh.”



Lâm Viễn nhếch mép – chơi bóng thì có thể, nhưng sau này ở chung sẽ mất tự nhiên.



“Chúng ta vẫn là bạn chứ?”



Lâm Viễn nhìn Tôn Lâm, trong đầu rối như tơ vò, tuy gật đầu nhưng vẫn lo ngay ngáy. Ở lâu với Hạ Vũ Thiên, anh cảm thấy, bất cứ ai tiếp cận mình cũng đều có mục đích, không thể không đề phòng.



Nhận được cái gật đầu của Lâm Viễn, Tôn Lâm mới vui vẻ hẳn lên. “Thật tốt quá!” đoạn kéo tay Lâm Viễn. “Anh có biết đánh golf không?”



Lâm Viễn lắc đầu – biết thì còn ngồi đây làm gì?



“Để tôi dạy anh!” Tôn Lâm lôi Lâm Viễn đi, giảng giải cho anh quy tắc cùng phương pháp chơi.



Lâm Viễn tính tình tuy hướng nội nhưng với bản tính ham vui, chẳng bao lâu đã bị Tôn Lâm dụ dỗ, chăm chú học chơi với cậu ta.



Cách đó, Hạ Vũ Thiên đang cùng Tôn Vĩnh Nghiệp chơi bóng, anh quay lại, thấy Lâm Viễn và Tôn Lâm dính vào nhau cùng nghiên cứu gậy golf, khoé miệng anh hơi nhếch lên, ánh mắt như ngầm suy tính gì đó.