Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 19 : Phim giả tình thật
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Lâm Viễn và Tôn Lâm ở một bên đánh golf, xa xa, Hạ Vũ Thiên cùng Tôn lão gia thì bàn việc.
Lâm Viễn theo bản năng liếc về phía Hạ Vũ Thiên vài lần, đôi lúc sẽ chạm phải ánh mắt của Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn có cảm giác Hạ Vũ Thiên không vui lắm, hình như anh ta để ý đến chuyện anh cùng Tôn Lâm.
Tôn Lâm đưa Lâm Viễn ra một chỗ, đánh được mấy gậy, khi Lâm Viễn đi nhặt bóng, Tôn Lâm đột nhiên hỏi, “Lâm Viễn, anh với Hạ Vũ Thiên… chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân thôi à? Nghe nói anh ở nhờ nhà anh ta?”
Lâm Viễn cau có. “Ở nhờ là sao!”
Tôn Lâm nói tiếp, “Vì tôi thấy hai người hay đi cạnh nhau, mà những người theo sát anh cũng là thủ hạ của Hạ Vũ Thiên?”
Lâm Viễn nhún vai, buột miệng, “Cũng chỉ là để bảo vệ di chúc thôi.”
“Anh với anh ta không phải một cặp?” Tôn Lâm hỏi.
Lâm Viên tròn mắt, bực mình đáp, “Ê… bậy nào, anh ta có cả tá người tình, tôi đây phải giữ mình nên còn lâu mới dây dưa với anh ta.”
“Khụ khụ…”
Lâm Viễn còn đang miêu tả sinh động như thật Hạ Vũ Thiên cầm thú như thế nào, rồi phải tránh xa bao nhiêu mét, khi chạy được thì phải chạy thật nhanh, bỗng nhiên nghe có tiếng ho khan đằng sau.
Lâm Viễn quay đầu, Hạ Vũ Thiên không biết đã đứng sau lưng anh từ khi nào.
Anh trừng mắt ngoảnh mặt tỉnh rụi bảo, “Tôi nói đó là một người tên Hạ Vũ Thiên, là chữ “hạ” trong “mưa rơi” (hạ vũ – 下雨) chứ không phải “hạ” của “mùa hạ” (hạ thiên – 夏天) đâu.”
Chưa dứt lời đã bị Hạ Vũ Thiên lôi về.
“Làm gì đấy hả?” Lâm Viễn ngó lom lom Hạ Vũ Thiên - mất cả mặt!
Hạ Vũ Thiên lườm anh một cái. “Nói xong rồi thì đi.”
Lâm Viễn sửa sang lại quần áo, tự dưng nghe tiếng Tôn Lâm vang lên từ đằng sau, “Lâm Viễn, anh có rảnh không? Ăn với tôi một bữa nhé?”
“Hô, ăn gì?” Lâm Viễn tỏ vẻ hứng thú.
“Lẩu, không thì đồ nướng, kêu cả bọn A Bang nữa.” Tôn Lâm nói. “Tôi đãi.”
“Hay…” Lâm Viễn chưa kịp nói chữ “quá” thì đã bị Hạ Vũ Thiên tha đi.
“Chưa xong việc đâu, nhì nhằng cái gì?!”
Lâm Viễn nghe hai chữ “Vũ Thiên” thì sởn da gà, sau đó cẩn thận quan sát người nọ, khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua rõ là nam sinh rồi, bộ dáng thanh tú kia… trông quen quen, à, là mỹ nam xuất hiện trong đống ảnh chụp của Hạ Vũ Thiên. Thế là anh càng soi kỹ hơn. Ốm nhom, còn gầy hơn trên ảnh nữa, chẹp chẹp, eo thon à nha.
Hạ Vũ Thiên thấy cậu ta mừng rỡ ào đến, bèn hỏi, “Sao lại đến đây?”
“Ngày đó anh để đồng hồ ở chỗ em.” nam sinh ngượng ngùng nói. “Em mang đến trả anh.”
Đoạn đưa ánh mắt dò xét nhìn Lâm Viễn. Lâm Viễn hai tay ôm cả đống đồ, không còn cách nào khác bèn gật đầu cười cười. Tâm sự sau được không? Nặng chết đi!
Hạ Vũ Thiên nhìn cái đồng hồ. “Hôm đó cậu cầm, tôi còn tưởng cậu thích. Sao lại trả tôi?”
Hạ Vũ Thiên vừa dứt lời, nam sinh kia liền đỏ mặt.
Lâm Viễn ở đằng sau, trong lòng than thầm – dào ôi, sến súa quá ha, thì ra tiểu mỹ nam kia cùng Hạ Vũ Thiên qua một đêm, sau đó trộm đồ của người ta để có cớ đem trả lại… đúng là ngôn tình thứ thiệt rồi.
Cậu nam sinh xấu hổ đứng đờ ra, thoạt nhìn quả thực đáng thương. Nghĩ tới chuyện Hạ Vũ Thiên tuyệt tình, Lâm Viễn đạp phát vào chân anh ta.
Hạ Vũ Thiên bị đạp, quay đầu lại ngó Lâm Viễn với vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Viễn ném cho Hạ Vũ Thiên một cái nhìn xem thường – chả hiểu chữ “tình” gì cả!
“Mở cửa ra đã, nặng.” anh sai Hạ Vũ Thiên.
Cậu nam sinh kia hơi giật mình, gặp Lâm Viễn dám đối xử với Hạ Vũ Thiên như vậy liền hoài nghi, lí nhí hỏi, “Người này là?”
“À, anh là Lâm Viễn.” Lâm Viễn cười tủm tỉm lại gần tiểu mỹ nam. “Bác sĩ riêng của Hạ Vũ Thiên. Đừng trách anh ta, anh ta bị chứng mất trí nhớ, chứng hoang tưởng với chứng hoang tưởng bị truy đuổi rất nghiêm trọng. Cậu tên gì?”
Cậu ta hoảng hốt nhìn Hạ Vũ Thiên rồi quay lại nói, “Cứ gọi em là Tiểu Dịch.”
“Ồ, Tiểu Dịch sao.” Lâm Viễn gật. “Đúng lúc đúng lúc thật, ăn cơm chưa?”
Tiểu Dịch đáng thương đưa mắt sang Hạ Vũ Thiên lắc đầu đáp, “Chưa, em đứng chờ cả ngày.”
“Í chà, tội nghiệp quá.” Lâm Viễn kéo tiểu mỹ nam vào trong. “Vào ăn cùng đi!”
“Vâng.” Tiểu Dịch buông lơi cảnh giác với Lâm Viễn, cười toe toét gật đầu.
Lâm Viễn đưa cậu ta vào, đoạn ra lệnh cho Hạ Vũ Thiên, “Đóng cửa.”
Hạ Vũ Thiên đóng cửa lại, một cách kích động.