Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 22 : Lời đường mật

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Sau khi Lý Cố kiểm tra từ đầu đến chân Lâm Viễn một lượt, xác định không có di chứng gì liền cho phép anh về nhà tĩnh dưỡng.



“Mất khoảng bao lâu thì ổn?” Hạ Vũ Thiên hỏi Lý Cố. “Có cần… kiêng cữ gì không?”



Lý Cố hất hàm nhìn Hạ Vũ Thiên, chỉ vào Lâm Viễn. “Cậu ta là bác sĩ, bác sĩ đó! Bác sĩ là gì cậu có biết không hả?!”



Hạ Vũ Thiên cứng miệng, suýt nữa thì quên, Lâm Viễn thân là bác sĩ nên hẳn phải biết rõ. Anh mượn Lý Cố cái xe lăn rồi đưa Lâm Viễn về.



“Tối anh bảo phải họp đúng không?” Lâm Viễn lên xe lăn càu nhàu. “Thì đúng là anh hại tôi bị thương thật, tôi không quen anh thì đâu có gặp đen đủi như vậy, nhưng tình cảm thì tôi không dám nhận, anh bồi thường tôi bằng vật chất là được rồi. Cứ đi lo việc của anh đi, ai đưa tôi về chẳng giống nhau.”



Hạ Vũ Thiên nhíu mày. “Ăn gì mà lắm mồm thế hả?!”



Lâm Viễn bĩu môi, ngồi trên xe kéo áo lên che khuất mặt mình.



“Làm gì đó?” Hạ Vũ Thiên cau có.



“Đẩy đi, hỏi nhiều.” Lâm Viễn bực mình nói qua lớp áo.



Hạ Vũ Thiên lắc đầu, đưa Lâm Viễn ra ngoài tới bên xe. Lâm Viễn vịn lên cánh cửa muốn đi vào thì Hạ Vũ Thiên đưa tay ôm lấy anh.



“Khỏi cần.” Lâm Viễn di chuyển chân nhảy bịch một cái vào trong, miệng lầu bầu. “Có phải con nít đâu mà ôm với chẳng ấp!”



Hạ Vũ Thiên ngồi cạnh Lâm Viễn. A Thường xếp xe lăn vào vừa khởi động xe vừa hỏi Hạ Vũ Thiên muốn đi đâu.



Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ, đáp, “Tới căn hộ của tôi đi.”



A Thường thoáng giật mình nhìn Hạ Vũ Thiên. “Thiếu gia, không về nhà chính sao?”



Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Chưa về đó vội, anh cho người canh giữ bên ngoài căn hộ.”



“Vâng.” A Thường khởi động xe.



Hạ Vũ Thiên lấy một điếu thuốc ra, Lâm Viễn vẫn còn tươi roi rói.



“Nhóc con, chắc lần đầu bị trúng đạn hả?”



Lâm Viễn nhếch môi. “Vớ vẩn, tôi có phải dân anh chị đâu mà suốt ngày được ăn kẹo đồng.”




Chừng bảy giờ, Lâm Viễn cuối cùng cũng được đánh chén bữa ăn bổ dưỡng A Thường mua cho, A Thường đem cơ man là thức ăn tới, chủ yếu là thịt với xương heo.



“Ăn gì bổ nấy.” A Thường nhiệt tình bảo. Lâm Viễn định nói cho anh biết suy nghĩ này trên thực tế hoàn toàn sai lầm nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành, “A Thường anh ăn chưa? Chưa thì cùng nhau ăn nhé?”



A Thường cười. “Khi đợi đồ ăn tôi đã ăn rồi.”



A Thường nói rồi cuống cuồng chạy ra ngoài.



“Dà.” Lâm Viễn sờ sờ cằm.



“Có chuyện gì thế?” Hạ Vũ Thiên đưa chén canh cho Lâm Viễn.



“A Thường hình như gần đây có tâm sự.”



Hạ Vũ Thiên hơi ngạc nhiên, bèn cười. “Không thấy anh ấy nói gì.”



Lâm Viễn chun mũi. “Anh ấy có chuyện không vui thì phải, cười rõ gượng, anh rảnh thì hỏi thăm chút xem sao. Hỏi xem có phải vợ chồng xích mích, con cái hư hỏng, hay là…”



“Anh ấy còn chưa kết hôn.” Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ.



“Anh thật vô nhân đạo! A Thường đến tuổi này rồi còn chưa kết hôn?”



“Liên quan gì đến tôi?” Hạ Vũ Thiên chưa từng ngờ bản thân sẽ bị người khác chọc giận nhiều bận như thế, ngày hôm nay anh nói còn nhiều hơn so với một tuần trước đây, kết quả nước uống cũng nhiều.



Lâm Viễn chẳng quan tâm, ăn bát canh chân giò to tướng, sau một lát rồi kêu lên, “Đúng rồi!”



“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên giương mắt nhìn anh.



“Có thể là chuyện thưởng hay đãi ngộ không?” Lâm Viễn hỏi. “Anh tăng tiền lương cho anh ấy đi!”



Hạ Vũ Thiên nắm cằm Lâm Viễn. “Đừng nghĩ đến người đàn ông khác nhiều như thế, tôi sẽ ghen đấy.”



Lâm Viễn chán ngán dùng bữa. Anh nghĩ bụng, người này… mắc ói thật…