Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 23 : Mưu ma chước quỷ

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Màn đêm buông xuống, Lâm Viễn chè chén no nê, vì đi đứng không tiện nên đành ngồi yên trên sô pha xoa xoa bụng. Anh cố đứng lên sau khi ăn để tiêu cơm, vốn là bác sĩ, anh có thói quen sống khá lành mạnh.



Hạ Vũ Thiên đem tất cả nồi niêu xoong chảo bát đũa quẳng vào thùng rác, Lâm Viễn ở bên cửa sổ bắt gặp hành động này liền cong môi.



“Anh không biết rửa?” Lâm Viễn hỏi.



“Đàn ông đàn ang rửa bát cái gì.” Hạ Vũ Thiên nhướn mày.



Lâm Viễn dấy lên suy nghĩ muốn phi thẳng cái đĩa vào mặt anh ta.



“Cậu làm gì đó?”



Nửa giờ sau, Hạ Vũ Thiên dời mắt khỏi màn hình vi tính, liếc sang Lâm Viễn đang nhảy như con choi choi cạnh cửa sổ. “Chân sẽ không sao chứ?”



Lâm Viễn chỉ vào chân của mình. “Nhảy bằng một chân thôi, sợ cái gì?”



Hạ Vũ Thiên đi tới. “Muốn đi đâu? Tôi đỡ cho.”



“Khỏi cần.” Lâm Viễn gạt phắt. “Sau khi ăn xong tôi hay đi bộ cho xuôi bụng.”



“Có nhiều loại phương pháp vận động.” Hạ Vũ Thiên cười. “Đi bộ không ích gì đâu, tôi biết có một cách cực kỳ hiệu quả, muốn thử không?”



“Ai.” Lâm Viễn đưa tay đẩy Hạ Vũ Thiên ra. “Đừng dựa gần như thế, tôi với anh đâu thân thiết gì. À mà đêm nay ngủ như thế nào?”



“Còn thế nào nữa? Trên giường.”



Lâm Viễn rất muốn nói “Hạ Vũ Thiên, anh có thể ngủ trên sô pha” tiếc là anh nào dám hé răng. Đúng lúc này, di động của anh đổ chuông.



Trước khi Lâm Viễn kịp nhảy lên lấy thì Hạ Vũ Thiên đã vụt qua định mang di động lại cho anh, nhưng nhìn màn hình thấy tên “Tôn Lâm”, Hạ Vũ Thiên bèn thẳng tay ngắt máy.



“Ê!” Lâm Viễn nóng nảy. “Sao lại động vào máy của tôi?!”



“Số lạ, khỏi cần nghe.” Hạ Vũ Thiên trả lời như đúng rồi.



Lâm Viễn trợn trắng mắt. “Trả cho tôi, tôi muốn xem là ai!”



Hạ Vũ Thiên đời nào chịu.



“Hạ Vũ Thiên, anh xâm phạm đời tư của tôi!” Lâm Viễn cực kỳ phẫn nộ. “Có đưa đây không?!”



Đang chí choé, tiếng nhạc chuông lại một lần nữa vang lên, người gọi vẫn là Tôn Lâm. Hạ Vũ Thiên toan ấn từ chối, thấy Lâm Viễn eo éo đòi, Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ rồi tiếp máy, đặt bên tai mình.



“A lô?”




Đi xuống lầu, Tôn Lâm ngẩng đầu nhìn lên tầng cao thì thấy ánh sáng tắt ngúm như có người kéo rèm lại.



Cậu ta xoay người lên xe, đóng cửa, lấy ra điện thoại.



“A lô, ờ, là tôi.” Tôn Lâm cài dây an toàn. “Lâm Viễn đúng là bị trúng đạn, xem ra tin đồn Hạ Vũ Thiên bị ám sát là thật.”



Người ở đầu dây bên kia không biết nói gì, Tôn Lâm khẽ “ừ” một tiếng. ”Biết rồi.”







“Đi ngủ sớm đi.” Hạ Vũ Thiên bước tới. Lâm Viễn cúi đầu thất thần quan sát vỉ thuốc trong tay.



“Sao thế?”



Lâm Viễn ngước lên nhìn Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên cũng nhìn lại.



Lâm Viễn trầm ngâm rồi nói, “Nước.”



Hạ Vũ Thiên hơi bất ngờ, quay lại đem cốc nước ở đầu giường đến đưa cho Lâm Viễn.



Lâm Viễn ngắm nghía cốc nước trên tay.



Hạ Vũ Thiên cảm thấy kỳ quái, Lâm Viễn bỗng nhiên kêu, “Này, Hạ Vũ Thiên.”



“Hả?” Hạ Vũ Thiên vừa mới đáp một tiếng đã bị Lâm Viễn đem cái cốc đổ ụp lên đầu…



Hạ Vũ Thiên ban đầu kinh ngạc, lập tức chau mày yếu ớt nói, “Cậu tinh thật.”



Lâm Viễn trả cái cốc lại cho Hạ Vũ Thiên. “Anh đúng là đồ khốn, nhỡ may kỹ năng bắn của người kia kém thêm một chút xíu, trúng xương của tôi, sau này tôi đi cà nhắc cả đời chắc?”



Hạ Vũ Thiên nhăn mày. “Chẳng phải bắn chưa trúng à?”



Lâm Viễn cười gượng, lắc đầu nằm xuống, cuốn chăn lại co người ngủ.



Hạ Vũ Thiên hơi nheo mắt, nằm bên cạnh. “Không để ý đến tôi nữa?”



Lâm Viễn không đáp, lấy chăn trùm kín đầu. Âm thầm thở dài. A Thường nói quả không sai, người của Hạ gia là đồ vô tri vô giác, Hạ Vũ Thiên cũng không ngoại lệ. Anh ta sở dĩ không về nhà chính là để dụ Tôn Lâm đến, gọi cậu ta đến là muốn cho cậu ta biết anh bị thương, anh bị thương tức là sao? Tức là có người tập kích Hạ Vũ Thiên!



Chuyện này có lẽ sẽ càng ngày càng xảy ra thường xuyên hơn.



Lâm Viễn lười muốn nghĩ tiếp, nhắm mắt lại bình thản đi vào giấc ngủ. Thì ra, tất cả mọi người đều là đồ dối trá.