Ác Nhân Thành Đôi
Chương 11 : Thông minh và tự cho là thông minh
Ngày đăng: 23:51 21/04/20
Trang Trạch Lương đi mấy bước mới biết rằng, mình đang cách Trần Kiều
Nương cùng một đôi nhi nữ thật xa, trước mắt thỉnh thoảng hiện lên một
gương mặt, cười yếu ớt, tin cậy, cùng với lãnh đạm.
Ngay từ đầu hắn đã tồn tại tâm tư mắt cao hơn đầu, nên đối với một nữ tử như vậy động tâm thật sự là chuyện rất dễ dàng.
Hắn là thật có yêu Đổng Uyển Như.
Cho dù nàng thủy chung là tiểu thư được muôn vàn sủng ái của Đổng gia,
nhưng dù có cùng hắn ngã xuống bụi rậm cũng không tổn hại đến kiêu ngạo
của nàng, khi đó nếu nàng có thể mềm mại một ít, không cần dùng ánh mắt
kinh thường như vậy nhìn hắn, không đuổi hắn ra phòng khác, hắn lại như
thế nào có thể...
Trần di nương cùng hắn có tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng trăm lần
ngàn lần cộng lại cũng không thể so được với mị lực của Uyển Như, nhưng
so về hiểu ý ôn nhu Uyển Như cũng không bao giờ đối với hắn như vậy.
(Tiêu Huân: Yêu một người mà lại đem ra so sánh thiệt hơn như vậy)
Thời gian lâu, hắn tất nhiên là hướng những địa phương thoải mái mà đi.
Uyển Như qua đời hắn cũng đau khổ, nhưng khi nghĩ rằng sẽ không có người nào lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, hắn lại cao hứng, rốt cục hắn đã giải thoát rồi.
Nhưng mà hôm nay, hắn ở trên người nữ nhi của chính mình lại thấy được
ánh mắt như vậy, khinh thường, khinh thị, phảng phất hắn là con rệp nhỏ
bé.
Khuôn mặt tương tự nàng làm cho hắn rốt cục nhớ lại, đó là nữ nhi của
hắn cùng Uyển Như, đó là nữ nhi đã từng nhát gan yếu đuối, nhưng lại mất tin cậy vào hắn, sau cuối cùng lột xác, trở nên càng lúc càng giống
nàng.
Nghĩ đến ngày ấy nàng thay Thư Hàn cản hắn tiện tay dùng nghiên mực đập
đến, té xỉu ngay trước mắt hắn, lộ ra ánh mắt không thể tin, Trang Trạch Lương bước chân đều dừng lại, rõ ràng nhìn thấy nàng máu cháy đầy mặt,
rõ ràng biết nàng bị thương không nhẹ, nhưng hắn thế nào không liếc mắt
nhìn một cái?
”Lão gia, làm sao vậy?” Trần Kiều Nương hơi thở dồn dập đuổi theo,
nguyên tưởng rằng lão gia sẽ chờ nàng, đợi đến gần mới phát hiện đều
không phải như thế, sắc mặt lão gia quá khó coi.
Phục hồi tinh thần lại, ánh mắt Trang Trạch Lương bình tĩnh nhìn nữ tử
từ nhỏ cùng nhau lớn lên này, từ thê thành thiếp quả thật là ủy khuất
nàng, nhưng mà, nàng có phải hay không thật sự rộng lượng vô tội như
vậy?
”Ta nhớ là lúc ấy có dặn cho ngươi, nói ngươi thỉnh đại phu qua phủ xem vết thương cho Tình nhi, ngươi có làm không?”
Lời này ra Trang Trạch Lương liền cảm thấy tâm vừa động, Lãnh sơn huyện
so với Khê Thủy Trấn tốt với, nhưng rốt cuộc vẫn là quá nhỏ, tuy mấy hộ
như vậy có thể khiến hắn xem trọng, nhưng nếu đi tới Hội Nguyên Phủ, đó
mới là địa phương có nhiều người quyền quý.
”Thiếp thân thấy Tình nhi cùng Hàn nhi quyết tâm như vậy, nếu cố tình
dẫn người trở về, thì về sau chỉ sợ sẽ tìm cơ hội đào tẩu, đến lúc đó
nếu như bọn hắn trực tiếp đi tới kinh đô, kia mới là chuyện phiền phức,
lão gia cũng biết nương không thích tỷ đệ bọn họ, khó tránh khỏi sẽ có
những lúc hà khắc, đứa nhỏ hiện tại đã có tâm tư phản kháng, dù sao cũng không thể nhốt bọn họ cả đời, Tình nhi đã nguyện ý đem đồ cưới của nàng để giải quyết việc này, thiếp thân cảm thấy nên tùy vào tâm ý bọn họ,
tóm lại bọn họ vẫn đang phản kháng, liền để bọn họ dưỡng tại Khê Thủy
Trấn này cũng không phải không tốt, có những đồ cưới kia thiếp thân sẽ
không cần lại tốn bạc đi đặt mua đồ cưới cho Đình nhi, thiếp thân mấy
năm nay cũng có chút tiền riêng tiết kiệm được đều có thể lấy ra, nói
nhiều cũng không nhiều, đi Hội Nguyên Phủ đặt mua mấy cái mặt tiền cửa
hiệu may ra là đủ, chúng ta lại đem mấy mặt tiền cửa hiệu ở Lãnh sơn
huyện đều thu vào tay, đến lúc đó thì ăn uống cũng không lo, nương cũng
không thể tìm lí do ngăn cản được, lão gia nói thiếp thân lo lắng có đạo lý hay không?”
Trang Trạch Lương nghe được thì tâm đã động, nhưng mà...
”Đình nhi là người có chủ ý, chỉ cần tìm cho nàng một người trong sạch,
về sau định có thể giúp đỡ Diệu nhi, lão gia, hàn nhi cùng ngài bất đồng suy nghĩ, về sau người chúng ta có thể trông cậy vào chỉ có Diệu nhi,
vậy cũng nên vì hắn lo lắng nhiều hơn vài phần, Lãnh sơn dù sao cũng chỉ là thị trấn, cơ hội ở có phủ thành sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó cho
hắn bái một tiên sinh tốt làm thầy, về sau không chừng có thể làm cho
Trang gia rạng rỡ tổ tông.”
Lời này của Trần Kiều Nương chính là nói đến những gì ở trong lòng của
Trang Trạch Lương, hắn nếu không có cái ý nghĩ kia, sao lại có thể đặt
tên con trai nàng là Diệu.
Xem lão gia lúc này ý đã động, Trần Kiều Nương thông minh không tiếp tục nói nữa, nói nhiều sai nhiều, thay vì để lão gia nghe thêm, chẳng bằng
chính hắn tự cân nhắc.
Nàng biết nam nhân này, chỉ cần cho hắn một ít gợi ý, hắn nhất định có
thể theo từ cái gợi ý kia mà tự mình nghĩ ra, huống chi, hắn vốn đã có ý muốn chuyển đến Hội Nguyên Phủ.
Buông tầm mắt xuống, Trần Kiều Nương ôn nhu nở nụ cười, Đổng thị không
đủ thông minh, lúc trước lão gia cũng không phải không thích nàng,
thường túc trực trong phòng mình cũng chỉ vì muốn kích thích nàng thôi,
đáng tiếc nàng dùng biện pháp sai lầm rồi, đem người càng đẩy càng xa,
chính là vừa lúc tiện nghi nàng.
Không đúng, vị trí Trang phu nhân này, vốn là của nàng, hiện tại bất quá hết thảy đều đã trở về quỹ đạo cũ.