Ác Nhân Thành Đôi
Chương 12 : Đường ra
Ngày đăng: 23:51 21/04/20
Phía bên kia đang cân nhắc, thì Trang Thư Tình ở bên này cũng không nhàn rỗi.
Trang Trạch Dân có tâm giúp tỷ đệ bọn họ, chính mình không nên thể hiện
quá mức ân cần ra ngoài, chỉ để trưởng nữ của mình qua bên này cùng với
muội muội trên danh nghĩa của mình nói chuyện kéo gần cảm tình.
Bởi vì cùng trang lứa lại xếp cùng hàng trong tộc, trưởng nữ Trang gia
tên là Trang Thư Mẫn, đầu năm đã đính hôn, được Chu thị dạy dỗ rất khá,
nhất cử nhất động mỗi tiếng nói cử động đều giống như cung nữ trong
cung.
Trang Thư Tình cùng nàng nói chuyện liền biết được đó là bổn phận của nữ tử, thấy nàng một bên vừa thủ thỉ cùng nàng trả lời một bên vừa may vá
thành thạo, nửa điểm sai lầm cũng không có, trong lòng thật sự bội phục
không thôi.
Dùng kim thêu nàng cũng biết, không thiếu lần nàng vì các đệ đệ, muội
muội trong cô nhi viện mà may vá, tự nhận làm cũng không tệ, nhưng cùng
vị trước mắt này nhất so sánh thì thật sự là không có bản lĩnh.
Chính là đáng tiếc, rõ ràng một tay kim chỉ tốt, nhưng bức đồ án dùng để thêu này lại quá mức bình thường một chút.
”Tỷ tỷ đây là tự thêu đồ cưới cho chính mình?”
Trang Thư Mẫn cúi đầu nhẹ nhàng ân một tiếng, sắc mặt có chút ửng đỏ,“Tóm lại là sau này mình cũng phải dùng đến, thời gian cũng còn dư dả,
ta liền tự mình thêu, bên ngoài cho dù có tú nương làm, nhưng cũng không nhất định hợp tâm ý.”
”Nhưng cũng phải có đôi tay khéo léo như tỷ tỷ vậy thì mới được.” Thấy
đối phương không lên tiếng, Trang Thư Tình lại nói: “Hoa văn này là tỷ
tỷ tự mình vẽ?”
”Không phải, ta vẽ không tốt được như vậy, là mẫu thân nhờ người từ trên huyện mua về, nói là hoa văn này bây giờ lưu hành rất nhiều.”
”!” Đồ đơn giản như vậy còn phải đi mua bên ngoài? Vẫn đang rất thịnh
hành? Trang Thư Tình nuốt nước miếng một cái, đột nhiên có loại cảm giác chính mình đang tọa ủng bảo sơn (gần giống như: ngồi trên núi vàng).
Ở cô nhi viện dưỡng dục nàng có viện phúc lợi làm việc sau khi lớn, theo phương diện nào đó mà nói thì rất là chính quy, thỉnh thoảng có người
tiến đến làm việc công ích, có người sinh viện học mỹ thuật trở về,
không biết vì sao rất là thích nàng, những lúc rảnh rỗi sẽ dạy nàng,
nàng cũng học được cách phác hoạ cơ bản là thành thạo.
Sau này người sinh viên ấy trở hành lão sư, Trang Thư Tình cũng liền trở thành học sinh ngoài biên chế của người đó, hai người cũng đều bảo trì
quan hệ vừa là thầy vừa là bạn rất nhiều năm, cho đến trước khi nàng
chết hai người vẫn giữ liên lạc.
Tuy trình độ của nàng không tính là tốt, nhưng nhiều năm kiên trì như vậy, vẽ tranh hoa văn tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.
”Đại bá cùng bá nương có lòng che chở Thư Tình đều biết đến, ta cũng
không phải người không biết phân biệt tốt xấu, nhưng mà đại bá, người
với người muốn ở chung bắt buộc phải có cảm tình gắn bó, chúng ta vốn
không coi tình cảm là thâm hậu, đến lúc đó ở chung sẽ có nhiều việc xảy
ra, lúc đó bao nhiêu tình thân cũng đều mất hết, ta và Thư Hàn cũng xem
như là người thiếu hụt về tình cảm, đại bá cùng bá nương mang đến ôn nhu cho chúng ta, chúng ta có thể cả đời đều nhớ tới, về sau dù có ở xa,
cảm tình ngược lại cũng càng tốt, chờ tình cảm thâm hậu chúng ta sẽ trở
về, mâu thuẫn mới sẽ không thể hơn cảm tình, ta hi vọng Thư Hàn có thể
giương cánh bay cao, chỉ cần hắn còn ở trong căn nhà này, về sau nếu hắn mệt mỏi nơi này chính là bến cảng của hắn, mà ta, tại thời điểm Thư Hàn không cần đến ta nữa, ta cũng cần phải có một nơi có thể để ta yên tâm
buông xuống, vượt qua nửa cuối đời người, cái gì có thể so sánh với Khê
Thủy Trấn, nguyên quán của Trang gia tốt hơn được nữa?”
Trang Thư Tình cười cười, “Để đại bá chê cười, nhưng ta là thật tâm xem
đại bá là người thân mới có thể thản thơi thừa nhận như thế, mà không
dùng nhiều lý do khác để trả lời qua loa tắc trách, ta hi vọng có thể
cùng đại bá làm người thân, về sau sẽ có việc cần lo lắng, và có người
cần quan tâm, con người sống ở trên đời nếu ngay cả người để lo lắng
cũng không có, thì không khỏi thật có chút đáng buồn, Thư Hàn một năm
nay bị thương nhưng cũng rất ngoan, lại có chút để tâm vào nhựng chuyện
vụn vặt, ở một số phương diện ta có thể khuyên giải an ủi, nhưng cũng có một số phương diện cũng cần đến thân tình ấm áp, ta cho hắn biết được,
không phải bất cứ ai sở hữu thân tình đều giống như phụ thân như vậy vô
tình cùng đạm mạc, đó là một người phụ thân vô tình, đã sớm mất đi mẫu
thân, ta cũng hi vọng Thư Hàn có thể có được hết thảy những thứ tốt đẹp, nếu như muốn cho hắn tâm tính bình thường lớn lên, thân tình là thứ
không thể thiếu.”
Trang Trạch Dân cảm thấy cổ họng có chút nghẹn, hắn biết hắn nên nói cái gì đó, nhưng hắn nửa lời cũng nói không nên lời.
Tình nha đầu nhìn thấu tường tận, cũng vì nguyên nhân nàng có khả năng
tìm ra được phương thức ở chung thích hợp nhất, có khả năng tìm ra con
đường tốt nhất để dẫn Thư Hàn đang rúc trong sừng trâu chui ra ngoài.
Một cô nương mười bốn tuổi, như thế nào có thể nghĩ được sâu xa như vậy?
Nàng đã hạ quyết tâm đời này không gả, đem đệ đệ bồi dưỡng thành tài sao?
Nàng đối với mình, như thế nào mới có thể ngoan tâm được như vậy!
Cả đời người nói dài cũng không dài, nói ngắn lại cũng không ngắn, nàng có biết một người qua vài năm sẽ có bao nhiếu cô độc?
Nhưng cuối cùng, hắn cũng đã bình hòa được tâm trạng, có chút ôn nhu
nói: “Ý tứ ngươi ta đã hiểu, Lão Tứ một chi bên kia hương khói đã bị
chặt đứt, tỷ đệ các ngươi liền thừa kế một chi kia đi.”
Đã thành, Trang Thư Tình âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy chân thành đã quỳ xuống, “Thư Tình tạ đại bá thành toàn.”