Ác Nhân Thành Đôi
Chương 136 : Gió nổi lên
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
“Đem người nâng lên bàn giải phẫu đi, đã có máu chưa?”
Hạ Mạn vội vàng chạy vào, cầm một bình sứ đựng máu, “Tiểu thư, đã chuẩn bị tốt.”
”Lập tức truyền máu, nước muối vẫn phải tiếp tục dùng, mau.”
”Thanh Dương Tử, giải dược phải có nhanh, hắn sắp chống đỡ không được
bao lâu, nếu tim ngừng đập một lần nữa, ta sợ rằng phải lực bất tòng
tâm.”
Thanh Dương Tử lập tức đi đến nhà thuốc bên ngoài, đi ra cửa hai bước lại trở về cầm theo hộp thức.
Trang Thư Tình nhìn hắn như vậy cũng biết hắn đã đồng ý, trong lòng cũng nhẹ nhàng bỏ xuống, để Lâm Trân cẩn thận nhìn mạch, tiếp tục xử lý
miệng vết thương.
Lần giải phẫu này là nguyền một đêm.
Mỗi ngày Trinh Kha đều tới rất sớm, nhìn phòng giải phẫu nhiều ta thêm
mới người trong lòng là hối hận nói không nên lời, từ ngày mai hắn phải
dọn đến đây ở, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh nơi này.
Cơ hội tốt như vậy, thế nhưng hắn lại bõ lỡ.
”Giải được đã được điều chế tốt.” Thanh Dương Tử cầm lấy một bình sứ nhỏ đẩy cửa tiến vào.
”Mau cho hắn uống.” Mí mắt Trang Thư Tính đã sắp mở không được nhưng
cũng không dám rời đi, vất vả cả đêm mới cứu được hắn, nếu như sơ sẩy
một cái thì cái gì cũng không còn, bệnh nhân bị chết oan, chính nàng
cũng cảm thấy oan.
Mãi cho đến khi độc tính đã giải được phân nửa, xác định tim người này
tạm thời sẽ không đột ngột ngừng đập, Trang Thư Tình mới nói: “Giai
Oánh, mọi người tự mình sắp xếp một chút, thay phiên may đi nghĩ mấy
canh giờ, nơi này phải lưu người lại trông chừng, nhất định không thể
buồn ngủ, nước thuốc phải trông kĩ, bệnh nhân có bất kỳ phản ứng nào
khác thường thì lập tức đi tìm ta.”
”Vâng, sư phụ ngài cũng nhanh chóng đi nghỉ một chút.”
Nàng quả thật sắp chống đỡ không được, thân thể này thực sự quá yếu, căn bản chịu không nổi mệt.
Tiếp tục dặn dò những chuyện cần chú ý kĩ, Trang thu& tình mới bước khỏi phòng phẫu thuật.
Mưa vẫn đang rơi không ngừng.
Bạch Chiêm ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Trang Thư Tình, “Đi lên.”
Trang Thư tình ngẩn người, cũng không cố chấp, vươn người leo lên, những người khác nhìn thấy ai cũng không nói gì, dường như lúc này các nàng
mới nhớ ra, tiểu thư/sư phụ vừa mới qua sinh nhật mười lăm tuổi không
lâu.
Lão gia tử và lão phu nhân vẫn một mực ngeh ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy tiếng bước chân lập tức đứng dậy ra khỏi phòng.
Nhìn thấy người được cõng trở về, lão phu nhân lập tức nóng nảy, chân
Thì ra là vì chuyện này, nàng còn tưởng là muốn thông qua nàng cầu Chỉ
Cố chuyện gì, trên mặt Trang Thư Tình nhất thời tươi lên, “Việc này dễ
dàng, Bảo Châu, ngươi đi gọi Thanh Dương Tử đến đây, nói hắn mang theo
cái hòm thuốc.”
”Vâng.”
Thanh Dương Tử tới rất nhanh, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, “Trang tiểu thư, lại có giải phẫu?”
Trang Thư Tình rất là bất đắc dĩ, “Có giải phẫu thì ngươi cũng không cần phải hưng phần thành như vậy chứ, bệnh nhân nhìn ngươi sẽ cảm thấy dọa
người.”
”Lần sau ta nhất định sẽ chú ý.” Tròng mắt Thanh Dương Tử vừa chuyển
liền biết không phải có giải phẫu, nhưng lại muốn hắn mang hộp thuốc
đến...
Thanh Dương Tử lập tức ôm hộp thuốc bảo bối lui ra xa, cảnh giác nhìn về phía Trang tiểu thư.
Trang Thư Tình nhìn bộ dáng của hắn vừa bực mình lại buồn cười, điều chế thuốc không phải để dùng sao? Nhưng mỗi lần lấy dược từ hắn lại khó
khăn vô cùng
”Đừng eo kiệt, phụ thân của Giai Oánh phải lên chiến trường, ngươi cho
Giai Oánh chút được cứu mạng chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
”Ta...”
”Cây nhân sâm kia cho ngươi.”
Thanh Dương Tử hai mắt sáng ngời, “Thật sao?”
”Thật.”
”Thành giao.” Hắn đã muốn cây nhân sâm kia thật lâu, Trang tiểu thư nói
là năm trăm năm, hắn xem xét thấy là cũng phải tám trăm năm, ngay cả một đoạn rễ cũng không bị đứt, đó là nhân sâm được bảo tồn tốt nhất hắn
thấy qua từ trước đến giờ, dược tính khẳng định rất mạnh, dùng để điều
chế thuốc chính là cực phẩm.
Chỉ cần nghĩ đến hắn liền hận không thể lập tức cầm tới tay vuốt ve.
Chỉ thấy hắn lập tức hưng phấn lấy thuốc ra, từ thuốc mỡ đến thuốc bột,
cẩn thận giải thích công dụng và dược hiệu cho Từ Giai Oánh, Trang Thư
Tình nâng má cười, Thanh Dương Từ hắn cũng không ngẫm lại, mỗi lần nàng
muốn dùng dược của hắn, hắn cũng chưa từng cự tuyệt.
Từ Giai Oánh quay đầu nhìn sư phụ, trong lòng tràn đầy cảm ích, nàng kỷ
thực sớm biết, chỉ cần mở miệng nói chuyện này với sư phụ, sư phụ nhất
định sẽ giúp nàng.
Biết vậy nên nàng mới có thể không mặt mũi mở miệng, nàng có được rất
nhiều chỗ tốt từ sư phụ, ỷ vào thân phận đệ tử lần lượt chiếm tiện nghi
như vậy, thật sự là quá ti bỉ.
Về sau nàng phải cố gắng gấp bội trở thành một đệ tử thật tốt khiến sư phụ vừa lòng.