Ác Nhân Thành Đôi

Chương 137 : Nhà có sói và hổ

Ngày đăng: 23:52 21/04/20


Người đã hôn mê ba ngày rốt cuộc cũng tỉnh.



Tuy rằng gầy đến nỗi gò má và tròng mắt đều hóp vào, nhưng vẫn có thể nhìn ra người này vốn rất anh tuấn.



”Sau khi tỉnh lại cũng đồng nghĩa với hắn đã bước khỏi cửa tử, những

ngày sau đó phải chăm sóc kĩ cho hắn, Nguyễn Anh, ngươi và huynh đệ của

ngươi có thể mang hắn khỏi phòng này.”



Hai người sợ tới mức cơ hồ quỳ xuống, “Trang đại phu, công tử nhà ta bây giờ sao có thể rời đi y quán, hơn nữa chúng ta còn chưa trả...”



”Ta lúc nào nói để các ngươi rời khỏi y quán? Cho dù các ngươi muốn đi

ta cũng không đồng ý, phía sau có mấy gian phòng bệnh, các ngươi chuyển

hắn qua đó, lúc trước hắn chưa tỉnh ta vẫn chưa dám cho các ngươi đỡ hắn qua, dù sao thì phòng phẫu thuật cũng không phải nơi ở.”



”Vâng, vâng, thật tốt, chúng ta lập tức chuyển ra sau.” Chỉ cần không phải chuyển ra khỏi y quán, những thứ khác đều rất dễ làm.



Nam nhân nằm trên giường vẫn như là không tin chính mình còn sống, một

hồi vẫn không có phản ứng, đợi cho đến khi mình bị chuyển đi mới nhìn về phía vị nữ đại phu vừa rồi mới nói chuyện, một nữ tử tuổi còn trẻ, tự

tin, trên mặt cũng không có sợ hãi.



Cuộc đời này của hắn chưa từng thấy người nào như vậy.



Nhưng ngay sau đó, một người nam nhân khác xuất hiện khiến đồng tử của hắn co rút nhanh, nam nhân này, thật mạnh.



Trong mắt Bạch Chiêm căn bản không nhìn tới hắn, “Tiểu gia hỏa kia đến.”



”Niệm Niệm?”



Bạch Chiêm gật đầu.



Trang Thư Tình lập tức muốn trở về, trước khi đi Nam Đài phủ nàng để cho người đem Niệm Niệm đi chỗ khác, sợ tiểu gia hỏa không cẩn thận sẽ bị

nhiễm bệnh, đã mấy ngày không gặp, không biết Niệm Niệm bây giờ như thế

nào.



Phòng bệnh thu thập rất sạch sẽ, cũng rất gọn gàng, giường không giống

như những giường ngủ bình thường khác, không có màn, cũng không có giá

treo, xung quanh phòng cũng chỉ có một cái giường ở trung tâm, tiện cho

đại phu xem xét bệnh nhân.



Trang Thư Tình ngồi vào một bên vừa xem mạch vừa hỏi, “Trừ cảm thấy đau đớn còn cỏ chỗ nào không thoải mái hay không?”



Nam nhân nói như cố hết sức, thanh âm khàn đặc cực kì khó nghe, “Mắt, nhìn lâu sẽ thấy mờ.”



”Thanh Dương Tử nói, độc dư trong cơ thể của ngươi cần một ít thời gian

nữa mới có thể loại bỏ hết, sau khi tỉnh dậy thường sẽ có phản ứng như

vậy, lâu lâu sẽ có thể bị đau đầu, cho dù không nhìn thấy gì cũng là

bình thường, ngươi không cần sợ hãi.”



Hắn muốn nói hắn không có sợ hại, hắn đường đường là... Hắn chưa từng có loại cảm xúc này, cho dù bị nhiều người vây giết, cho dù từng đối mặt

với cái chết hắn cũng chưa từng sợ hãi.



Nhưng khi có một nữ đại phu nhỏ nhẹ nói với hắn rằng hắn không cần sợ.

Trong lòng thật sự rối rắm không biết phản bác như thế nào.
Chỉ Cố đi, nghĩ đến chủ phủ của Hội Nguyên Phủ, Trang Thư Tỉnh nhất thời cảm thấy hắn có chút đáng thương.



”Niệm Niệm, nghe được sao? Hiện tại đi đi.”



”Ngao ô.” Niệm Niệm chạy ra bên bên ngoài vài bước, nhìn thấy Trần

Nguyên theo kịp mới thả người nhảy lên nóc nhà, Trần Nguyên cũng phi

thân đi lên.



Lão gia tử giống như không có nghe thấy lời bọn họ vừa nói, chỉ có chút

thú vị nhìn kim hổ vẫn đang làm nũng với Tình nha đầu, “Chúng nó có thể

nghe hiểu tiếng người sao?”



”Những người khác thì con không xác định, nhưng có đối khi cảm thấy

chúng nó có thể nghe hiểu được, có đôi khi lại cảm thấy chúng nó căn bản không để ý tới, nhưng khi con nói thì chúng nó rất nhanh đáp lại.”



Cho nên ngươi là phù thủy, những người khác không phải.



Lão gia tử có chút tin tưởng lời đồn này, Tình nha đầu mười mấy năm

trước sống như thế nào hắn không nói có thể biết được nhất thanh nhị sở, nhưng cũng có thể biết được bảy tám phần,,Đổng Minh Húc về vấn đề này

không dấu diếm hắn.



Hàn tiểu tử từ khi còn nhỏ có thể thấy được là trí tuệ bất đồng, nhưng

Tình nha đầu trước mười bốn tuổi cũng không xuất sắc, một thân y thuật

của nàng giống như trong một đêm liền có được, còn có thể khiến sói và

hổ, hai mãnh thú hung ác nghe lời nàng, như vậy cũng chỉ có phù thủy mới làm được.



Huống chi...



Nghĩ đến lời đồn mấy ngày nay hắn nghe được, người Hội Nguyên Phủ đối

với nàng luôn có một loại bảo hộ, người bình thường không có khả năng

này.



Sau khi thân thể lão gia tử tốt lên hắn đã đọc qua rất nhiều sách, tuy

trong sách rất ít ghi về phù thủy, nhưng mỗi một điểm lại giống với Tình nha đầu.



Trong lịch sử từng xuất hiện một vị nữ phù thủy, cũng giống như Tình nha đầu có thể khiến người đang cận kề cái chết sống lại, bách thú có thể

nghe theo lệnh nàng, hơn nữa, người người đều ủng hộ.



Chỉ là kết cục của vị nữ phù thủy kia không hề tốt đẹp, điều này cũng khiến cho hắn lo lắng.



Hoàng thượng hiện tại như không hề kiêng kị lời đồn này, nhưng chuyện

như vậy hoàng thượng không có khả năng đảo mắt liền quền, khiến một vị

hoàng đế chú ý cũng không phải chuyện tốt.



Nếu như có một ngày Bạch Chiêm không còn che trở Tình nha đầu, hắn không dám tưởng tượng Tình nha đầu sẽ như thế nào nữa.



Đổng gia đã không có năng lực có thể bảo vệ nàng.



Nhưng khả năng này của Tình nha đầu không chỉ khiến hoàng gia cố kị,

cũng có rất nhiều người muốn lợi dụng nàng để bản thân có thể sở dụng,

dã tâm của con người, từ trước đến này cũng không hề nhỏ.