Ác Nhân Thành Đôi

Chương 146 : Bạch chiêm bị bệnh

Ngày đăng: 23:52 21/04/20


Liên tục mấy ngày, Từ Giai Oánh đều đứng ở trong sân của nàng, đây là ý của tam ca.



Trong lòng nàng cũng có chút ngóng trông.



Đã là buổi tối, nàng cũng đã chết tâm, chuẩn bị trờ về nghỉ.



”Ngao ô!”



Không chút nghĩ ngợi, Từ Giai Oánh cũng bất chấp xiêm đã thoát một nửa, nhanh chóng chạy ra ngoài.



Trong viện là là con sói bạc uy phong lẫm lẫm đứng trước sân, trong miệng ngậm một bức thư.



Đưa tay nhận lấy, Từ Giai Oánh ngây ngốc nói một câu cám ơn.



Con sói bạc hô lên một tiếng, nhảy lên nóc nhà rời đ.



Trên phong thư viết ‘gửi Từ phu nhân’.



Từ Giai Oánh nhanh chóng chạy tới chỗ mẫu thân, trước cửa viện quay đầu

lại phân phó, “Đi tìm tam ca, nói tam ca đến chỗ của nương.”



”Vâng.”



Từ phu nhân một đêm không ngủ được, đang uống trà an thần, cầu nguyện

tối nay có thể nghỉ ngơi tốt mấy canh giờ, nếu không khối thân thể này

của nàng sẽ không chống đỡ được.



Ngẩng đầu nhìn nữ nhi đi đến định lên tiếng hỏi, thấy phong thư trong tay nàng liền hiểu được.



Cho hạ nhân trong phòng ra ngoài hết, từ phu nhan vội vàng mở thư trong tay ra xem.



Dường như người viết thư không thể bỉnh ổn tâm tình nên chữ viết ngoáy rất nhiều, tâm tình cũng không an tĩnh như lần trước.



Từ phu nhân cẩn thận nhìn hai lần rồi đưa cho nữ nhi.



“Thật tốt quá, thật tốt quá, cha còn sống, cha còn sống…” Từ Giai Oánh

vừa xem vừa cười, nhưng nhìn thấy lời sau liền cười không nổi.



Đại ca mất rồi, đại ca thế nhưng mất rồi.



Từ Giai Oánh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía nương, lại nhìn thấy nương vừa cười vừa rơi lê.



”Nương...”



”Ta không sao, ta cao hứng, ta cao hứng.” Từ phu nhân ôm ngực, xem nhẹ

đau đớn trong tâm khảm, “Nếu như không có tin xấu lúc trước, có thể ta

sẽ chỉ có thương tâm, nhưng so với cả ba không về, hiện tại cuối cùng

còn được hai người cũng đã may mắn. Tốt hơn nhiều với dự đoán của ta, ta cao hứng. Thật sự cao hứng.”



Từ Giai Oánh tất nhiên không tin lời này của nàng, nhưng cũng chỉ có thể mong nương thực sự suy nghĩ như vậy.



“Trang đại phu bảo chúng ta cùng cha lên kinh kêu oan trước sao?”



“Đây là ý của Bạch công tử.” Từ phu nhan vỗ vỗ ngực mấy cái, muốn khiến

cho lòng ngực không khó chịu nữa, “Các con vẫn một mực không hiểu tại

sao chúng ta lại lễ ngộ với Bạch công tử như vậy, hiện tại cũng không

giấu diếm các con nữa, Bạch công tử là hoàng tử, những chuyện khác không cần suy nghĩ, cứ theo lời ngài ấy làm. Bạch công tử đã nói sẽ cho người hộ tống chúng ta lên kinh, chúng ta chắc chắn sẽ không có nguy hiểm, đi chuẩn bị đi, người của hoàng thượng vừa đến chúng ta liền lập tức lên

kinh.”



”Hoàng... Hoàng tử?” Từ Giai Oánh ngốc lăng lăng hỏi, “Vậy sư phụ chẳng phải chính là hoàng tử phi?”



“Bạch công tử vẫn luôn chướng mắt vị trí này, hoàng thượng vẫn luôn muốn đính chính danh hiệu nhưng Bạch công tử không cần, vì vậy ngài ấy vẫn

là Bạch Công tử, mà không phải hoàng tử Chu Quốc.”



Từ khang Bình lại suy nghĩ thực tế hơn, “Hoàng thượng đối với vị hoàng tử này thế nào?”



“Cực kì thiên vị sủng ái, chỉ cần ngài ấy nhúng tay muốn quản việc này,

Từ gia cũng ta sẽ không có việc gì, đại ca các ngươi sẽ không còn chết

không minh bạch.” Từ phu nhân cắn chặt răng, hận không thể tìm được

người kia một ngụm cắn chết hắn.



Từ Khang Bình thoáng an lòng một chút, nghĩ tới những kẻ có thể được an
gia, cũng có thể hạn chế các nàng chịu khổ, thân là tội thần, đây đã là

ưu đãi khó có được.



Việc này đã truyền ra.



Từ sáng sớm, trước cửa Từ gia đã có rất nhiều người.



Người có quan hệ với Từ gia cũng không nhiều.



Lòng người dễ thay đổi, không hơn gì thứ này.



Từ Giai Oánh cùng mẫu thân và đại tẩu cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, thăm dò vén mành lên, cũng không có người nào lên tiếng khiển trách bọn họ.



Cho tới bây giờ nàng vẫn là đại tiểu thư cao cao tại thượng, lần này rơi xuống nước, trên mặt Từ Giai Oánh cũng có chút mất mặt, nhưng nhìn thấy sư phụ và sư muội đều ở trong đám người, lòng nàng nhất thời liền sáng

sủa.



“Nương, sư phụ đang gật đầu với con, là có ý gì?”



Tinh thần Từ phu nhân không tốt lắm nhưng vẫn cố gắng chống người nhìn

qua cửa xe, nhưng lại không nhìn thấy động tác của Trang đại phu.



Đang định buông mành xuống, một vật được ném vào cửa xe.



Từ Giai Oánh vội nhặt lên, là một nắm giấy.



“Bên trong có bốn mươi người, người đứng đầu ngươi đã gặp qua, Ngô Thiên, có việc gì thì tìm hắn, trên đường đi nhớ để ý.”



“Nương, chỉ cần lần này Từ gia có thể vượt qua cơn sóng lớn, con sẽ đem mạng mình bán cho sư phụ.”



Từ phu nhân khẽ buông lỏng, thân thể dựa ra sau, “Bán đi, nàng đáng giá nhận được.”



Lúc các nàng bị vây trong phủ không thể động đậy, nếu không có Trang đại phu vì các nàng nghĩ cách, khả năng các nàng sẽ không thể an tâm lên

kinh như vậy, kinh đô cũng sẽ không dễ dàng chuẩn bị xe ngựa cho các

nàng.



Nàng vô cùng may mắn vì quyết định thành toán tâm nguyện học y của nữ nhi.



Có nhân, mới có quả.



Bạch Chiêm vẫn như trước đứng sau lưng Trang Thư Tình cùng vào cùng ra,

hết thảy đều giống như thường, nhưng Trần Nguyên rõ ràng cảm thấy được

công tử đang khẩn trương.



Hắn đã đi thư phòng của Bạch gia.



“Không có bất kỳ quyển sách quý nào.”



Hướng Tả nhanh chóng thả chậm bước chận, “Công pháp này của Bạch gia là từ đâu tới.”



”Tổ truyền.”



”Tổ tiên mấy đời? Bắt đầu tra ra ngọn nguồn? Mỗi công pháp luôn có một lai lịch.” Hướng Tả dừng bước lại, “Ta đi thăm dò.”



“Đợi một chút.” Trần Nguyên nghĩ nghĩ, “Chúng ta có thể thử xuống ty từ chỗ Bạch chính thụ.”



Bạch chính thụ? Hướng Tả lập tức lục tìm người này trong đầu, quả thật

là nên ra tay từ người này, hiểu biết của người Bạch gia so với bọn họ

kỹ càng hơn rất nhiều, chỉ là. “Hắn không nhất thiết sẽ nói cho ngươi,

nếu để Bạch gia biết thân thể công tử có vấn đề, hoạc là bọn họ sẽ nhân

cơ hội đưa ra yêu cầu, trước tới nay công tử vẫn luôn muốn triệt để loại bỏ quan hệ với Bạch gia, không thể để bọn họ biết được.”



“Chúng ta không được, không nhất định là Trang tiểu thư không làm được,

Bạch Chính Thụ ia cũng không phải loại người lòng tham không đáy, yêu

cầu bình thường có thể đáp ứng.”



Trần Nguyên đẩy cửa sổ ra, vừa lúc có gió thổi đến, mang theo lãnh ý, “Việc này, nên để Trang tiểu thư biết.”



”Công tử sẽ không đồng ý.”



”Hậu quả do ta gánh, không có gì quan trọng hơn thân thể của công tử.”