Ác Nhân Thành Đôi

Chương 147 : Căn nguyên

Ngày đăng: 23:52 21/04/20


Căn nguyên



Trang Thư Tình vốn rất quan tâm đến chuyện kia, nhưng nghe được lời của Trần Nguyên nàng vẫn có chút không hiểu.



Không phải chỉ là tóc trắng sao? Làm gì lại nhắc lên chuyện lớn như vậy?



“Nếu vẫn không thể tìm được phương pháp giải quyết, Chỉ Cố lại không chịu phế bỏ võ công? Như vậy chàng ấy sẽ chết sao?”



“Sẽ.” Trần Nguyên cười khổ, “Công tử tuyệt sẽ không phế bỏ võ công khiến bản thân trở thành phế nhân.”



Từ thiên đường ngã xuống địa ngục cũng không hơn gì chuyện này, người luôn kiêu ngạo như hắn sao có thể chấp nhận được.



Chỉ cần nghĩ như vậy, Trang Thư Tình liền vô cùng đau lòng.



“Chờ hai ngày sau Bạch Chính Thụ sẽ đưa con của hắn đến đây tái khám.”



Trần Nguyên ngầm hiểu, không tiếng động lui ra.



Trang Thư Tình muốn đứng dậy đến y quán nhưng cơ thể dường như mất hết

sức lực, nàng nghĩ, tại sao lại như vậy? Rõ ràng nàng chỉ vừa mới có

được hạnh phúc, không lâu trước Chỉ Cố còn nói nàng chỉ còn giữ đạo hiếu mấy tháng, vừa hết hiếu kì hai người sẽ đính hôn trước sang năm, sang

năm liền thành thân.



Rõ ràng nàng đang cực kỳ hạnh phúc.



Bạch Chiêm tiến vào, Trang Thư Tình chưa nói lời nào hắn cũng đã hiểu hết.



Hiếm khi, bước chân của hắn có chút chần chờ.



Hắn không biết nên an ủi Hữu Phong như thế nào, chỉ có thể đến gần ôm lấy nàng.



Sau đó, hắn nghe thấy người trong lòng nhẹ nhàng ôm lấy hắn nói: “Không

sợ, chúng ta không sợ, sẽ giải quyết được, chúng ta sẽ tìm được biện

pháp giải quyết.”



Bạch Chiêm muốn nói hắn không sao, trong lòng hắn cũng có thứ cảm xúc gọi là e ngại.



Nhưng hắn lại sợ hãi, sợ bản thân không thể cùng người trong lòng bên

nhau đến lúc răng long đầu bạc, sợ sau khi thành thân sẽ bỏ lại nàng một mình cô đơn trôi qua suốt quãng đời còn lại.



Nhưng chuyện này, hắn không thể nói ra.



Bởi vì hắn là Bạch Chiêm.



Thật lâu sau, Trang Thư Tình mới hỏi Bạch Chiêm, “Tam Tử nói cái gì?”



Vừa rồi Trần Nguyên dám đến tìm nàng, cũng bởi vì Tam Tử đến.



“Người nhúng tay vào chuyện này là trưởng công chúa và phò mã của nàng

ta, nhưng người ngầm thao túng phía sau Tam Tử không thể tra ra, chỉ lấy được hứng cứ trưởng công chưa cấu kết với Cúc Quốc.”


công tử sẽ như thế nào.



Tốc độ của Bạch Chính Thụ nhanh hơn nhiều so với đoán trước của bọn họ.



Nhìn thấy ở đây còn những người khác, hắn chỉ chần chờ một chút lền tiến lên nói: “Đây là tấm bản đồ ta tìm thấy được, bên trong còn đánh dấu,

chỉ cần bộ tộc kia còn chưa dời đi chắc chắn sẽ có thể tìm được, xung

quanh đó hắn là có người biết đến.”



Trần Nguyên nhận lấy mở ra xem, gật đầu nói cảm ơn, thứ này rất hữu dụng với bọn họ, nếu để bọn họ đi hỏi thăm chưa chắc có thể được như vậy.



Bạch Chỉnh Thụ lại nói: “Lai lịch của tổ tiên không có nhiều văn tự lưu

lại, chỉ có ít ỏi vài câu, ý chính đều là nói bọn họ rời khỏi bộ tộc

tiến đến trung nguyên cũng không phải ý muốn của bọn họ, chỉ vì không

muốn xảy ra tranh chấp với huynh đệ, cụ thể là tranh chấp thứ gì thì

không nói, về phần công pháp Bạch gia có phải đến từ bộ tộc này hay

không thì không thấy nói, cho dù có tìm được bọn họ, cũng không nhất

định sẽ…”



“Cũng phải đi thì mới biết được.” Trong lòng Trang Thư Tình không hề

bình tĩnh như nàng thể hiện ra bên ngoài, “Lần này cám ơn ngươi.”



Bạch Chính Thụ thức thời không lưu lại lâu, trong lòng hắn rất cao hứng, toàn bộ Bạch gia nghĩ tất cả biện pháp vẫn không thể nhấc lên quan hệ

với Bạch Chiêm nhưng hắn lại có thể, không những thế người ta còn thiếu

hắn một phần ân tình, hắn sẽ không nói cho bất cứ ai về chuyện này,

không đến thời điểm tất yếu sẽ không dùng tới phần nhân tình này.



Ích kỷ sao? Vậy thì ích kỷ đi, người Bạch gia ai lại không ích kỷ.



Trang Thư Tình cũng không gạt Chỉ Cố chuyện này.



Bạch Chiêm cũng không kích động như những người khác, vừa mở miệng liền

đi thằng vào đề tài, “Người bên kia đã động thủ, một người cũng không

thể chạy.”



“Gióng trống khua chiêng đi tới kinh đô như vậy, có phải có chút không ổn hay không?”



Không chỉ lúc này, những lần trước cũng như vậy, về chuyện này chỉ cần

nhẫn nại là được, chờ khi sự tình bắt đầu lên men bọn họ liền động thủ,

người có ưu thế tất nhiên không thể khiến địch nhân có lý do chống chế,

về phần lỗ hỏng, đương nhiên bọn họ cũng có. Đầu tiên là hoàng tử, sau

lại là công chúa, chuyện này căn bản chính là đang tát một bạt tai vang

dội lên mặt thánh thượng, chuyện một lần hắn còn có thể nhịn, nhưng vài

lần? Nhịn được thì cũng là thánh nhân?



“Không cần nhẫn nhịn, ta cũng không muốn hắn nhẫn nhịn, chờ chuyện Từ

gia giải quyết xong chúng ta liền đi Tây Vực, ta đã từng đi qua những

nơi gần đấy, phong cảnh rất tuyệt.”



“Được.”