Ác Nhân Thành Đôi

Chương 156 : Ngươi còn hỏi vì sao?

Ngày đăng: 23:52 21/04/20


Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như nghe được tiếng Ôn Đức gọi công tử,

Trang Thư Tình theo bản năng ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng mở to mắt,

hàm hàm hồ hồ hỏi, “Ưm, trở lại rồi? Vừa đi đâu vậy?”



Bạch Chiêm dịch lại chiếc áo đang đắp trên người Trang Thư Tình vì hành

động của nàng mà bị trượt xuống, “Không phải nàng muốn biết nguồn độc

sao? Bọn họ tìm được rồi.”



Đầu óc trì độn lúc này của Trang Thư Tình phải mất một thời gian mới

hiểu được lời của hắn, sau đó nhìn về phía hai người bị ném xuống đất đã không còn nhúc nhích được.



Đây là Lươngq quý phi và ngũ hoàng tử? Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, bộ dáng

chật vật này khiến người nhìn vào càng có cảm giác thương tiếc, ngũ

hoàng tử, diện mạo của hắn nhìn là thấy xuất chúng nhất trong số các

hoàng tử.



“Không thể, độc dược này, rất khỏ giải.” Ngũ hoàng tử cười vô cùng xán

lạn, không có nửa phần khẩn trương sợ hãi, ngược lại rất tự tin.



Hắn cậy vào cái gì? Trang Thư Tình nỗ lực khiến đầu óc của mình suy nghĩ.



“Khó giải?”



Chu Tri Đức nhìn về phía Trang Thư Tình cười cười, “Không tin, ngươi có thể dùng hết bản lĩnh của mình thử xem.”



“Ta thật không rành về độc.” Trang Thư Tình đứng dậy, đi một vòng xung

quanh Lương quý phi đánh giá nàng, “Ta tin rằng ngươi có chỗ để dựa vào, nhưng ngươi tính nhầm một điểm rồi, người của ngươi không hề hữu dụng

như ngươi nghĩ, nếu Chỉ Cố trảm ngươi tại đây, ngươi có thể làm gì? Ai

có thể tới cứu ngươi? Ai có thể là đối thủ của Chỉ Cố? Không tin? Muốn

thử một chút hay không?”



Trang Thư Tình nói lời vô cùng tuyệt tình, ý cười trên mặt Chu Tri Đức

lập tức liền thu liễm, nhớ tới vừa rồi Bạch Chiêm như đi vào chỗ không

người vượt qua hàng hàng phòng thủ ép hắn và mẫu phi đi ra, nếu thực sự

như lời Trang Thư Tình nói…



“Ngươi nói rằng ngươi muốn ngồi vào giang sơn này, nghĩ thử coi, bọn họ

để ngươi nắm quyền tốt hơn, hay để chính bọn họ nắm quyền tốt hơn? Không cần nói chính ngươi cũng biết đáp án, nếu mẫu tộc của ngươi không có dã tâm, vậy bọn họ dám cùng ngươi tạo phản sao? Nói không chừng, mục đích

của bọn họ là mượn tay ngươi để trừ bỏ Chỉ Cố, hoặc là thứ ngay từ đầu

bọn họ muốn, chính là giang sơn này.”


liền vặn vèo, há mồm lập tức muốn trào phùng lại nàng một câu, nhưng

Lương quý phi lại dùng sức giữa chặt tay hắn, hắn vừa nhìn qua liền liên tục lắc đầu.



Không nên chọc giận nàng ta, không nên chọc giận người này, Chu Tri Đức

hiểu được ý trong mắt mẫu phi, lập tức đem lời nói nuốt về, câu này của

Trang Thư Tình nói không sai, nếu phụ hoàng còn sống, Chử gia nhất định

là tội tru di cửu tộc, nhưng hắn là hoàng tử, phụ hoàng sẽ bắt hắn nhốt

lại trong phủ giống như đại huynh và tứ huynh, sẽ không lấy tánh mạng

của hắn, nếu đổi lại là người khác, không có ai sẽ thủ hạ lưu tình với

người đã từng hại mình mà lưu lại mối họa bên người.



Nhìn lão nhân đang ngủ trên giường, Chu Tri Đức đột nhiên nhớ tới mới

sáng nay hắn còn cùng phụ hoàng đi thăm mẫu phi, thời khắc kia, bọn họ

giống như một đôi phụ tử chân chính.



Khi đó trong lòng hắn đều tràn đầy ý nghĩ, làm sao có thể hành động

thiên y vô trùng, căn bản không cảm nhận được thứ này, cho tời bây giờ,

thứ hắn có thể dựa vào, cũng là sự nhân từ của phụ hoàng.



Chu Tri Đức mím môi, dời tầm mắt, mang theo sự chật vật cùng chột dạ chính hắn cũng không biết.



Ôn Đức đưa lư hương đến trước mặt Trang thư Tình.



Trang Thư Tình khảy khảy bên trong một chút, hỏi Chu Tề, “Không được?”



Chu Tề lắc đầu, “Ta học nghệ không tinh, không nhìn ra được.”



“Mạch tượng có biến hóa gì không?”



“Không có, vẫn rất chậm, giống như đã dứt nhưng không đứt.”



Trang Thư Tình nhìn ra bên ngoài, đã gần đến hoàng hôn, thời gian nàng

đến kinh đô đã khỏng ba canh giờ, đám Trần Nguyên mang theo ít người hắn là sẽ không quá chậm, huống chi có người đến thông báo, nhận được tin

hẳn là sẽ tới sớm hơn, chỉ mong hoàng thượng có thể chịu thêm một chút.



Nàng bị người đồn rằng có thể khởi tử hồi sinh, nhưng trước mắt nàng chỉ có thể bó tay thúc thủ, từ phù thủy này gán trên người nàng cũng khiến

nàng có chút chột dạ.



Phù thủy hẳn là có thể dời núi lấp biến, không thứ gì mà không làm được, chứ không phải vô dụng giống như nàng.