Ác Nhân Thành Đôi
Chương 168 : Giám quốc?
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
Vận khí của Ôn Đức không tệ, Bạch Chiêm lúc này không ở đây, hắn dứt khoát cũng không khách khí, trực tiếp nói mục đích đến.
Trang Thư Tình có chút trầm tư, “Ôn công công, có phải tìm lầm người rồi không? Việc này ta sao có thể tự ý định đoạt?”
Ôn Đức cẩn thận đáp lời, “Thân thể hoàng thượng ngài cũng biết, vừa rồi
chỉ mới suy nghĩ một chút mà mệt đến thiếp đi, ý hoàng thượng là mời
ngài giúp đỡ chọn lựa, ngài cũng là người soạn ra,chắc chắn sẽ biết ai
là người thích hợp.”
Trang Thư Tình cũng không nghĩ nhiều, ngay cả muốn chỉ cố kế vị cũng đã nói ra, coi trọng nàng chắc cũng vì nể mặt Chỉ Cố đi.
Về chuyện này…
Nhìn những con số trên bàn, Trang Thư Tình cảm thấy một người hiện đại,
thả vào trong xã hội phong kiến tự tìm tòi lăn lộn chắc cũng có chút tác dụng của hiện đại.
Thấy nàng bắt đầu lật xem, Ôn Đức vội càng đi đến trước mặt nàng, “Đây là năm chức quan còn thiếu.”
Trang Thư Tình nhìn lướt qua, trong lòng đã có tình toán.
Một mực chờ đến khi Trang Thư Tình tuyển xong năm người Bạch Chiêm vẫn
chưa có trở về, Ôn Đức không phải người lắm miệng, nhưng vẫn không nhịn
được hỏi một câu, “Công tử xuất cung?”
“Ừm, mấy ngày sau sẽ phải đi, nên hôm nay bắt đầu chuẩn bị.” Trang Thư
Tình thu liễm tươi cười, nàng không thể đi theo, lúc này không không thể giúp hắn thu thập hành lý, trong lòng sao có thể dễ chịu, nhưng nàng
được ở lại trong cung, so với nàng, Thanh Dương Tử đi theo Chỉ Cố mới có thể giúp đỡ được cho chàng ấy, nói theo phương diện của Thanh Dương Tử, cái gì nàng cũng không hiểu, đi thì có tác dụng gì. Nghĩ tới cái này,
Trang Thư Tình lại thở dài, đứng lên nói: “Tình thời gian cũng đến lúc
phải thay nước, ta và Ôn công cùng qua đi.”
Ôn Đức khom người đứng ở một bên chờ nàng đi trước.
Tư thế này của hắn khiến trong lòng Trang Thư Tình có chút cảm giác bất
an, kỳ thực nàng vô cùng không muốn để Chỉ Cố ngồi lên vị trí này, cho
dù chàng ấy khỏe mạnh trở về nàng cũng không đồng ý.
Nàng không muốn trở thành hoàng hậu tiếp theo, như vậy rất đáng buồn.
Lúc đổi nước biển hoàng để liền tỉnh lại, ngủ một chút, tinh thần đã khôi phục không ít.
Khó có khi Chiêm Nhi không ở đây, hoàng đế muốn một mình trò chuyện với nàng, thấy nàng bận rộn xong mới mở miệng lưu người lại.
Ôn Đức chuyển một cái ghế đến bên giường, khoảng cách không gần cũng không xa.
“May mắn có ngươi, bằng không mệnh này của trẫm sơ là đã sớm không còn.”
“Không phải công sức của một mình thần nữ, tuy nhiên công của thần, cũng thật không nhỏ” Lần trước gặp mặt ở kinh đô, cảm nhận Trang Thư Tình
đối với hoàng đế là một nam nhân cao cao tại thượng, nhưng bởi vì lần
này hắn là bệnh nhân nàng cứu về nên cũng không còn cảm giác kính ngưỡng từ xa, nói chuyện cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Trải qua sinh tử, bước khỏi bóng tối băng lãnh, hoàng đế càng nhìn càng
thích Thư Tình, nghe thấy nàng nói vậy, ý cười liền tràn ra đầy mặt.
Nhờ Ôn Đức giúp đỡ ngồi dậy, hoàng đế lúc này giống như một lão nhân
tuổi già sức yếu, trang thư Tình không thể không cảm thán độc này thực
bá đạo, lúc trước nói nuôi một năm là có thể khỏe được tám phần đã là đề cao. Có chút di chứng không thể loại bỏ, ví dụ như hoàng đế có thêm
“Có gì không thể, trừ nàng, còn ai có thể gánh được trọng trách này? Lão tam? Nếu không tính để hắn kế vị thì tuyệt không thể để hắn giám quốc,
dã tâm của con người không thể trêu vào, trừ hắn, còn có ai? Đại Chu đã
nỏ mạnh hết đà.”
Trong mắt hoàng đế lộ vẻ thâm trầm bi ai, hắn không phải hôn quân, cả
đời tận tụy ổn trọng, nhưng mà mặc kệ hắn làm gì cũng không thể khiến
Đại Chu khôi phục cường thịnh lại như trước, hơn nữa này càng sa sút.
Chỉ có thể nói rằng, năng lực của hắn không đủ.
Hi vọng của Đại Chu đều đặt lên người Chiêm Nhi muốn Chiêm Nhi tiếp nhận cục diện rối rắm này, hắn chỉ có thể tìm cách đột phá từ chỗ Trang Thư
Tình, lợi dụng tâm tư lương thiện của nàng, cùng với sự mềm lòng với
trưởng giả.
Hoàng đế cười khổ, thật là vô sỉ, nhưng hắn, không thể nghĩ được biện pháp tốt hơn.
Bạch Chiêm vừa trở về liền nhìn thấy người trong lòng đang thẫn thờ như
người mất hồn, hắn cũng không hỏi, chỉ ngồi xuống bên cạnh, ôm Trang Thư Tình vào trong lòng.
Cảm giác được có người đang bao lấy mình, Trang Thư Tình sờ sờ, “Xiêm y sao lại ẩm như vậy? Tóc cũng thế… Trời mưa?”
”Mưa nhỏ.” Nói xong,Bạch Chiêm từ bên người lấy ra một cái hộp, bên
trong còn có mấy vật được gói bằng giấy thấm dầu, “Trần Nguyên nói cái
này ăn ngon.”
Bên trong là một con bồ câu nướng, không lớn, vừa mở ra mùi thơm liền xông vào mũi.
Trang Thư Tình nhất thời liền cảm thấy đói bụng, mấy ngày nay ăn không
được tốt lắm, còn bị ép buộc không nhẹ, nàng còn cảm thấy quần áo rộng
ra một vòng.
Đổi lại tư thế ngồi ổn trong lòng Bạch chiêm, Trang Thư Tình xé bên đùi
đưa đến miệng Chỉ Cố, nhìn hắn ăn, nàng cũng cắn một miếng, mỗi người
một miếng ăn hết.
“Thích không?”
“Rất được.” cắn xong miếng cuối, Trang Thư Tình gật đầu, “Trần quản gia làm chức vị này rất tốt.”
Trong mắt Bạch chiêm mang theo ý cười, “Sau này lại cho người đi mua.”
“Ngày mai đi, ngày mai muốn ăn.” Những thứ này dù ăn ngon cũng không thể ăn nhiều, dạ dày không tốt, Trang Thư Tình cầm khăn lau miệng cho hắn.
“Quyết định khi nào đi?”
“Ngày sau.”
Ngày sau sao, Trang Thu& Tình dựa vào người Bạch Chiêm thở dài, “Thật muốn đi với chàng.”
“Vậy đi theo ta.”
Người sao có thể tùy hứng như vậy? Nàng sống thêm một đời cũng không sống tùy ý được như hắn.
Dựa vào lồng ngực ấp ám, Trang Thư Tình đem lời hoàng đế nói cho hắn, “Ta thấy hắn cũng thật sự không còn đường nào khác.”