Ác Nhân Thành Đôi
Chương 169 : Giám quốc! (2)
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
Bạch Chiêm vỗ nhẹ lưng nàng, “Mềm lòng?”
Trang Thư Tình khẽ lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy ngài ấy rất đáng thương,
sinh nhiều nhi tử như vậy có lợi ích gì, mỗi người vì lợi ích riêng,
không ai đáng tin cậy.”
Rõ ràng là mềm lòng, Bạch Chiêm tựa cằm trên đỉnh đầu nàng, phụ thân có
chủ ý của hắn, trong lòng, hắn thật nguyện ý thúc đẩy chuyện này.
Hắn phải đi Tây Vực, không phải chuyện sẽ chỉ đơn giản như vậy, mà mục
đích là phải giải quyết vấn đề thân thể của hắn, hắn không biết sẽ phải
đi bao lâu mới có thể trở về, hoặc là, sẽ không thể trở về.
Hữu Phong hiện tại đã có thể tự do làm theo ý thích của nàng ấy, nhưng
vì hắn mà nàng phải đứng trước đầu sóng ngọn gió, tuy rằng hắn chắc chắn sẽ lưu lại đủ người để bảo vệ nàng, nhưng chỉ cần Hữu Phong có thể nắm
quyền, đem tất cả mọi thứ nắm trong tay, đó mới là đảm bảo lớn nhất.
Về phần nếu như Hưu Phong luyến tiếc muốn trao quyền lực lại…Vậy để nàng ngồi ở vị trí kia thì có làm sao?
Trang Thư Tình nếu biết được suy nghĩ của hắn lúc này thì chắc chắn sẽ
liếc xéo nhìn hắn, tuy rằng nàng có dã tâm, nhưng dã tâm của nàng từ
trước đến giờ vẫn không phải ở đây.
“Nàng đã nhiều ngày chưa nghĩ ngơi, đi nghỉ một lát đi.”
Đoán hắn muốn gặp hoàng đế, Trang Thư Tình ngoan ngoãn lên giường, vốn
không muốn ngủ, nhưng vừa đặt lưng trên giường thì chưa đợi Bạch Chiêm
rời đi đã chìm vào mộng.
Bạch Chiêm ngồi ở bên giường, thấy nàng ngủ sâu mới rời đi, “Hướng Tả.”
“Có thuộc hạ.”
“Màng vài người đến đây bảo vệ tốt nơi này.”
“Vâng.”
Hoàng đế nhìn thấy hắn đến trong mắt không hề có chút nào ngoài ý muốn,
Trang Thư Tình không phải người nhẫn tâm như đứa con trai này của hắn,
nhưng lời nói của nàng, Chiêm Nhi đều sẽ nghe lọt.
“Là tới hưng sư vấn tội hay là muốn đưa tin tốt?”
Vẻ mặt Bạch chiêm tự nhiên ngồi xuống bên giường, “Ôn Đức, giữ cửa.”
Ôn Đức liếc mắt nhìn hoàng thượng sau đó khom người lui ra, đến cửa liền tập chung tinh thần canh gác.
Hoàng đế ngồi thẳng người, chờ hắn nói chuyện.
“Biết rõ ta muốn rời đi nên nói chuyện này cho Hữu Phong, ý ngài là muốn để Hữu Phong giám quốc?”
“Lời này không thể nói với người khác.”
“Vậy không được, ta không thể dấu giếm công tử bất kỳ chuyện gì, Trang
tiểu thư coi như là nửa sư phụ của ta, ta cũng không thể giấu.”
“Hai người bọn họ thì không sao.” Nghĩ đến hắn vừa cứng rắn nhét chuyện
vào tay Trang Thư Tình, hoàng đế cười, “Nói cho nàng cũng đúng lúc, để
nàng thương tiếc trẫm cái lão nhân sắp bước vào quỷ môn quan này, không
thể để nàng làm việc mà không cam không nguyện.”
Thanh Dương tử mặc kệ, “Nếu Trang tiểu thư đã đáp ứng, ngài sợ là nên lo lắng nàng sẽ đoạt quyền, hoàng thượng, chúng ta không phải người kinh
thành không hiểu quy củ, nhưng Trang tiểu thư là nửa sư phụ của ta, ngài cũng không thể thừa dịp chúng ta không ở đây mà khi dễ nàng, coi chừng
trở về công tử sẽ tìm ngài tính sổ.”
Hoàng đế bật cười lắc đầu, còn cần bọn họ trở về, bằng tính tình kia của Trang Thư Tình, chịu thiệt mới là đám người kia.
Hôm Bạch Chiêm rời đi, trên trời lớt phớt mưa.
Mưa không lớn nhưng lại dai dẳng không dứt.
Trang Thư Tình nhịn không được mở miệng lưu người lại, “Đợi mưa tạnh rồi lại đi, đợi một chút cũng không sao.”
“Đi sớm về sớm.” Bạch Chiêm nhận lấy ô che mưa Trần Nguyên đưa cho hắn, “Hướng Tả, Tam Tử, bảo hộ nàng chu toàn.”
Hai người đi theo công tử nhiều năm, đây là lần đầu tiên công tử ra lệnh cho bọn họ mà như đang phó thác, điều này khiến trong lòng bọn họ có
chút khó chịu, “Công tử yên tâm, cho dù mất mạng thuộc hạ cũng sẽ bảo hộ tiểu thư chu toàn.”
Ôn Đức cũng nói: “Công tử yên tâm, lão nô cũng sẽ hầu hạ Trang tiểu thư ổn thỏa.”
Trang Thư Tình nghe không được nhưng lời này, kéo tay áo hắn nói: “Ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, chàng cũng vậy, nhất định phải máu chóng trị
xong bệnh rồi trở về.”
Nói xong, hốc mắt nàng liền đỏ, “Ta có thể cứu nhiều người, nhiều bệnh như vậy nhưng vì sao lại không thể cứu được chàng?”
Lúc này, Trang Thư Tình mới nhận thức được, Chỉ Cố khả năng sẽ không thể trở về, chuyến đi này, có thể sẽ là chia ly mãi mãi.
Nghĩ như vậy, bàn tay Trang Thư Tình dùng sức nắm chặt lại đến phát đau, chỉ hận không thể bỏ qua hết mọi thứ đi theo hắn đến Tây Vực, đem người đặt dưới mí mắt của mình, sống hay chết đều ở cùng nhau.
Chứ không phải là xa cách, hắn sống hay chết cũng không biết, chỉ có thể chờ đợi.
Loại cảm giác này, mới nghĩ thôi nàng cũng đã chịu không nổi.
Gắt gao túm lấy tay áo, thanh âm Trang Thư Tình mang theo van nài, “Chỉ
Cố, đáp ứng ta, nhất định phải trở về, không được để ta lại một mình,
đáp ứng ta.”
“Ta sẽ trở về.” Nhìn thấy được lưu luyến trong mắt nàng, Bạch Chiêm cố
gắng nhớ kỹ khuôn mắt này, biểu tình này, “Ta sẽ trở về, chờ ta.”