Ác Nhân Thành Đôi
Chương 175 : Cần các ngươi để làm gì?
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
Phê xong tất cả tấu chương, Trang Thư Tình để Giang Hải chuyển đến chỗ của hoàng thượng.
Hoàng thượng chỉ tùy tay lật xem mấy bản, sau đó cho Ôn Đức đưa về,
“Hoàng thượng nói những chuyện này sau này Trang tiểu thư cứ tự mình phê chuẩn không cần phải đưa đến chỗ của hoàng thượng nữa.”
Ôn Đức nhớ đến khi hoàng thượng liền thở dài nói: “Lúc đó đưa nàng lên
vị trí này cũng vì bất đắc dĩ, lại không nghĩ rằng đây chính là quyết
định đúng đắn nhất cuộc đời này của trẫm.”
Ngày tiếp theo vẫn ngự triều ở nghi thiên điện, mọi chuyện đều phải đặt
dưới mắt hoàng đế, đây là chuyện mà Trang Thư Tình nàng kiên trì muốn
làm.
Lần này, Trang Thư Tình không chờ những người khác mở miệng trước liền
nói: “Ta đã cho người đi điều tra, con số bình quân mỗi ngày các bộ
trình lên có khoảng 120 tấu chương, nhưng những chuyện bắt buộc ta phải
xử lý, phê duyệt lại không vượt quá 100, ta muốn hỏi các vị, nếu như
chuyện gì cũng phải giao hết vào tay ta thì còn cần các ngươi để làm gì? Những chuyện cỏn con đó các ngươi ra mặt giải quyết so với đưa vào tay
ta có gì khác nhau? Chức vụ của các ngươi để làm gì? Quyền lực của các
ngươi dùng ở đâu?”
Ý của nàng… là muốn chính bọn họ tự ra quyết sách?
Trong mắt chúng thần đều có chút hưng phấn, Trang tiểu thư này cuối cùng là nàng không hiểu hay đã quá hiểu?
Từ trên bàn cầm lấy một quyển tấu chương, “Đây là tấu chương của bộ lễ
trình lên, xin chỉ thị là, trang phục và phục sức của ta phải làm như
thế nào… Chuyện này các ngươi không cần tốn tâm tư, ta chính là ăn mặc
như thế này, cũng không phải không thể ra ngoài gặp người, nghe nói xiêm y của ta vẫn luôn dùng vải dệt vô cùng tốt, đổi lại là các ngươi làm
thì không nhất định sẽ tốt như vậy.”
“Cái này.” Trang Thư Tình lại cầm lấy một bản tấu chương lên, “Nếu ban
trước còn có thể nói là xin ý kiến của ta, nhưng cái này… Ngô đại nhân,
nếu một ngôi nhà trong kinh bị cháy cũng cần phải tấu lên cho hoàng
thượng thì có phải nhà ai mới sinh, người nhà ai mới chết, hoàng thượng
đều nhất thiết cần phải biết sao?”
Ngô đại nhân bị điểm danh mặt đều đã sắp cúi đến ngực, trong lòng cảm
thấy khó chịu. Hắn viết tấu sớ như vậy đã mười năm, bao nhiêu năm trước
cũng không sao, thế nào hôm này lại không được?
Người hữu tâm thì bàng quan, cũng không người không phải không muốn nhân cơ hội đảo loạn, nhưng cuối cùng là bị tước mất chức quan, ngay cả thể
diện cũng mất đi sạch sẽ.
Mặc kệ nói như thế nào, bị một nữ nhân điểm danh trào phúng, người hơi
có chút tự tôn đều sẽ không tiếp thục được, cũng có không ít người vì
tránh đi chuyện mất mặt này mà làm việc để tâm hơn rất nhiều.
Chỉ cần để bụng, hiệu suất chắc chắn sẽ tăng lên.
Số lượng tấu chương đưa tới mỗi ngày giảm đi rất ít, nhưng quả thật là
có giảm, đại nhân các bộ gầy đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy,
nhưng tinh thần ngược lại rất tốt.
Có thể là vì thật sự dụng tâm làm việc nên có cảm giác thành tựu tràn đầy.
Ba ngày sau trời liên tiếp mưa, thời tiết sau cơn mưa trở nên trong vắt.
Tuần cuối của tháng tư, cỏ cây như chứa đầy sức sống, trên lá còn đọng
hơi nước, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra sắc màu xinh đẹp.
Lệnh cấm của kinh đô được trừ bỏ, thủ vệ chung quanh cửa thành được bổ xung thêm rất nhiều.
Khi nhìn thấy số lượng lớn xe ngựa đang chạy đến kinh thành, thủ vệ ập tức thông tri trưởng quan.
Lúc trước xảy ra phản loạn, thần kinh mọi người vẫn còn buộc chặt, hai
tiểu đội nhân mã, mỗi đội mười người lập tức được điều đến.
Xe ngựa ngừng lại.
Có người cởi đao xuống cho thuộc hạ dục ngựa tiến lên, chắp tay hướng về phía đoàn người xa lạ, “Bản quan thống lĩnh cấm quân Kim Quý, phụng
mệnh hoàng thượng lĩnh người Từ gia lên kinh, đây là quan bài của hạ
quan.”
“Nguyên lai là Kim đại nhân.” Người dẫn đầu tiểu đội tiếp nhân quan bài
cẩn thận nghiệm qua, sau khi xác định là thật lập tức liền thu hồi phòng bị: “Hạ quan Tà Quân, hiện là tướng thủ thành Đông, Trang tiểu thư sớm
có truyền xuống mệnh lệnh, Khi đại nhân trực tiếp vào kinh yết kiến, về
phần mọi người Từ gia, hoàng thượng đã ban thưởng phủ đệ, thỉnh mọi
người trước trở về phủ đệ nghỉ ngơi, chờ triệu kiến.”