Ác Nhân Thành Đôi

Chương 176 : Thời kì giáp hạt

Ngày đăng: 23:52 21/04/20


Mặt Kim Quý không hề biến sắc, chắp tay nói: “Phiền Tả đại nhân phái người

dẫn đường, bản quan đưa Từ gia về Từ phủ sau đó liền lập tức đi bái kiến hoàng thượng.”



Mọi người đều là người thông minh, Tả Quân lập tức đi an bày, Kim Quý giục ngựa tiến đến một chiếc xe ngựa, gõ nhẹ cửa.



Rèm xe nhấc lên, lộ ra vẻ mặt Từ Giai Oánh đã gầy đi không ít.



“Kim Quý đại nhân.”



Kim Quý khẽ gật đầu với nàng, “Từ phu nhân, phải vào thành, giống như

tin tức lúc trước ta nhận được, hiện tại là Trang tiểu thư giám quốc, Tả quân nói hoàng thượng đã sớm chuẩn bị phủ đệ cho Từ gia, có thể thấy

được Từ gia đã an toàn.”



Từ phu nhân đè nén vài tiếng ho khan, thanh âm khàn khàn truyền ra,

“Trên đường ít nhiều nhờ có Kim đại nhân chiếu cố, lão thân ghi nhớ

trong lòng.”



“Từ tướng quân là người tại hạ vô cùng khâm phục.” Thấy Tả Quân đã chờ ở phía trước, Kim Quý đè nằng thanh âm nói lời cuối cùng, “Đóng cửa, từ

chối tiếp khách, bất kỳ ai.”



“Đa tạ Kim đại nhân nhắc nhở.”



Trên đường tới phủ, mặc dù đã thả chậm tốc độ nhưng thời tiết lại không

tốt, thường xuyên đổ mưa, Từ phu nhân luân phiên bị đả kích, thân thể

vốn kém còn bị ép buộc như vậy nên liền đổ bệnh.



Mỗi ngày đều có người đưa thuốc đến đúng giờ, nhưng trong lòng có tích

tụ nên thân thể lão phu nhân cũng không có bao nhiêu khởi sắc.



Từ Giai Oánh thấy mẫu thân gầy đi nhiều như vậy, nức nở ôm lấy người

nói: “Nương, không có việc gì, Từ gia không có việc gì, ngài nhất định

phải nghĩ thoáng lên, nếu cha nhìn thấy người như vậy sẽ vô cùng tự

trách, Từ gia lúc này không thể chịu bất kỳ kích thích nào, nương, người không thể có việc gì…”



Vỗ vỗ tay nữ nhi, lão phu nhân thở dài, “Nương biết, nương chỉ là có chút mệt mỏi, nghĩ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên.”



Từ Giai Oánh không tiếng động rơi lệ, vừa nghĩ có thể lập tức nhìn thấy

sư phụ, tâm buộc chặt nguyên một đường rốt cuộc cũng buông xuống. Nàng

cho rằng đến kinh đô Từ gia sẽ phải đối mặt với thác dữ, trong kinh đô

Từ gia giao hảo với nhiều người như vậy, ai có thể ra mặt nói giúp cho

bọn họ.



Nhưng hiện tại nàng không vội, có sự phụ ở đây, sư phụ khẳng định sẽ thay nàng suy nghĩ chu đáo mọi chuyện.



Kim Quý đi cầu kiến hoàng thượng trước, nhưng hoàng thượng lại cho Ôn Đức trực tiếp đưa hắn đến trước mặt Trang Thư Tình.



“Từ gia mọi người có khỏe không?’



Kim Quý không dám ngẩng đầu lên, “Nhửng người khác chỉ có chút suy yếu tinh thần, chỉ là lão phu nhân, sợ là có chút không tốt.”




Cũng không biết hoàng thượng cho hắn ăn tiên đan thần dược gì.



Từ Khang Thắng và Lưu Xuân Hiền đã ở đó.



Nhìn thấy nàng, hai người nhất tề hành lễ, “Trang đại phu.”



Trang Thư Tình gật đầu với bọn họ, ngồi xuống ghế Ôn Đức vừa mới chuyển đến.



Trong mắt Từ Công Mậu nhìn nàng tràn đầy cảm kích, “Trang đại phu, mọi người từ gia… Ít nhiều đều nhờ ngài.”



“Ta đã nhận một rỗ lễ ở Từ gia, hoàng thượng, ngài tìm ta?”



Hoàng đế nâng đầu, nhìn tình thần cũng không tệ, “Chuyện bây giờ đều là con quản, nên ta an bày con đến nói chuyện với hắn.”



Trang Thư Tình hiểu được, “Từ tướng quân ngài còn có thể xuất chinh không?”



Hoàng đế dở khóc dở cười, nói như vậy có phải quá trực tiếp hay không? Thật là, ngày cả đi đường vòng cũng không có.



Từ Công Mậu nghe xong tinh thần run lên, kém chút vỗ án đứng lên, “Trang đại phu ý muốn nói là hạ quan còn có thể đi đánh Cúc Quốc?”



“Có đi hay không?”



“Đi! Thù của trưởng tử không thể không báo!”



“Từ Khang Thắng vội xin đi giết giặc, “Trang đại phu, ta cũng muốn đi.”



“Có thể, Lưu Xuân Hiền, ngươi có muốn đi?”



Lưu Xuân Hiền miệng khô khốc, hắn lại không muốn đi, nhưng ở trước mặt

hoàng thượng hắn nào có thể cự tuyệt, vậy không phải nói rõ là sợ chết

sao?



Lúc này, kỳ thực hắn muốn trở về xem thê nhi một hồi, về phần chuyện khác, không muốn suy nghĩ, “Nếu như cần ta, ta sẽ đi.”



Trang Thư Tình vừa lòng gật đầu, “Các ngươi đều có thể đi, hơn nữa,

không chỉ các ngươi, tam hoàng tử sẽ đi, hắn được xếp làm tiểu tướng

dưới trướng Từ tướng quân, chỉ là tiểu tướng, giống tất cả những tiểu

tướng khác.”



Câu nói này của nàng khiến Từ Công Mậu nuốt lại lời muốn nói.



“Về chuyện khác, còn có thể cử một tổ người thích hợp đến quan sát trận

chiến, lời như ý, quan sát cuộc chiến thì chỉ có thể quan sát cuộc

chiến.”



Từ Công Mậu cơ hồ lập tức liền hiểu ý của Trang Thư Tình, dùng sức gật

đầu, Chu Quốc hiện tại đang trong thời kì chiến tranh, không nhân cơ hội bồi dưỡng người thì đợi đến khi nào!