Ác Nhân Thành Đôi

Chương 179 : Nhạc vương gia

Ngày đăng: 23:52 21/04/20


Bên ngoài ngàn dặm, Bạch Chiêm mở mắt, phun ra một búng máu.



“Công tử!”



Thanh Dương Tử thuần Thục tiến lên bắt mạch, trong lòng lại nôn nóng

muốn chết người, “Công tử, phế bỏ võ công đi, cứ mạnh mẽ áp chế như vậy gây tổn thương quá lớn đến thân thể của công tử.”



Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng lục phủ ngũ tạng đều sẽ xuất huyết!



“Trong lòng ta đã có tính toán.” Bạch chiêm đẩy hắn ra, xoay người lên

ngựa, nắm lấy dây cương từ trên cao nhìn xuống 8 người, “Đẩy nhanh tốc

độ.”



Bọn họ còn có thể nói gì được nữa, 1 đám người lập tức lên ngựa đuổi kịp Bạch Chiêm.



Trần Nguyên nhìn về phía trước, dùng sức cắn răng, công tử đang lo lắng cho Trang tiểu thư, lấy thân phận một vị đại phu để điều hành một quốc gia, dù là hắn cũng cảm thấy lo lắng không biết tiểu thư có thể chống

đỡ được hay không.



Nhưng thân thể công tử lại…



Bảy ngày rời khỏi kinh, Đây đã là lần thứ ba Công tử hộc máu, nếu vấn

để không lớn, Thanh Dương Tử dọc theo đường đi cũng không cần treo bộ

mặt nghiêm túc như vậy.



Nhất định đừng nên có chuyện gì, cho dù là công tử hay Là Trang Tiểu Thư, Trần Nguyên thầm cầu nguyện.



Vì phải giám quốc, nên Trang Thư Tình triệt để tiến vào tầm mắt của dân

chúng trong kinh, chỉ cần là người ở kinh thành đều sẽ vô cùng chú ý đến hướng hướng đi của triều đình.



Chuyện xuất chinh tất nhiên không thể che dấu được, muốn chi còn có người có ý muốn truyền bá.



Có Từ tướng quân ở đây, chủ tướng chắc chắn sẽ là hắn, mọi người càng quan tâm là chiến đoàn quan sát cuộc chiến.



Nhất thời, nơi nào cũng đang thảo luận chiến đoàn này Là chuyện gì xảy ra.



Trong nhã gian, mấy người ngồi quanh bàn.



“Hoàng thúc, Ngài nói thử xem, tham chiến thì cứ tham chiến, nhìn làm cái gì?”



“Bản vương lại cảm thấy, chiêu này của Trang thư tình đi rất tốt.” Một

nam nhân trung niên với hai chỏm râu, thong thả đưa củ lạc vào trong

miệng, “Hiện tại trong triều, trừ người chết và hạ ngục ra, chỉ còn mỗi

Từ Công Mậu có thể tìm đường sống từ chỗ chết, trừ hắn ra, võ tướng

trong triều mấy ai có thể chân chính trải qua chiến trường? Theo ta

thấy, người trong chiến đoàn được cử đi lần này sẽ được tuyển từ võ

tướng. Ta đoán, Trang Thư Tình lần này hắn là muốn bồi dưỡng một vị chỉ

huy mới, trước mắt đang là thời chiến, các ngươi nhìn không thấy sao?”



“Rõ ràng là bọn họ không thể tham chiến, còn cho đi làm gì? Đổ máu, giết người, làm võ tướng đều đã được rèn luyện. Chỉ được cái tiếng nói cho

to.”




”Kim Quý, Kim đại nhân.”



”Có hạ quan.”



“Cấm vệ trong cung đã chỉnh lý hết chưa?”



Kim Quý cẩn thận trả lời. “Trước mắt chỉ có thể bổ xung một nửa nhân số…”



“Cũng không phải chậm, trước cứ để bọn họ vào cung làm nhiệm vụ đi. Mãnh thú nên về núi.”



“Vâng.”



Trang Thư Tình quét một vòng,”Danh sách những người được chọn đi quan

sát cuộc chiến sẽ do bộ nhân sự sắp xếp, nếu có ai muốn chủ động xin đi

giết giặc, ta cũng sẽ châm trước, nhưng mà nếu là ôm tương tưởng đi quan sát thì ta chỉ nói một câu, quân đoàn này, chưa hắn là sẽ hoàn toàn

không tham chiến, Từ tướng quân.”



Hôm nay Từ Công Mậu đã khôi phục chức tướng, đứng ở hàng thứ hai, hắn bước ra khỏi hàng, cao giọng xác nhận.



“Mệnh ngươi là chủ soái tiền phương, làm chủ tất cả chiến sự.”



Không ít người đều lộ vẻ kinh ngạc, đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, hay là của Trang Thư tình?



Từ Công Mậu đã sớm được hoàng thượng dặn dò, hết thảy đều nghe theo mệnh của Trang tiểu thư, lúc này trả lời cũng vô cùng lớn tiếng, “Lão thần

tuân mệnh.”



“Chiến sự ta không hiểu, ta thậm chí không biết chiến trường chân chính

là như thế nào, cho nên ta không thể đưa ra mệnh lệnh bắt buộc nào đối

với binh sĩ, thời khắc mấu chốt, Từ tướng quân cứ tùy cơ ứng biến, nếu

có chút người ỷ vào thân phận không thuận theo quân lệnh, tùy ngài tiền

trảm hậu tấu, hi vọng Từ tướng quân sớm chuẩn bị cho tốt, mong ngài có

thể đắc thắng trở về.”



“Lão thần nhất định sẽ không nhục mệnh.”



“Còn có quân đoàn quan sát cuộc chiến.” Vẻ mặt Trang Thư Tình càng thêm

nghiêm túc, “Hoàng thượng từng nói, Từ tướng quân là bề tôi đắc lực của

ngài, ta hi vọng những người đang ngồi quan sát trận chiến kia có thể

thấy rõ, nhưng thế nào chính là bề tôi đắc lực, đoàn người có thể đứng

quan sát cuộc chiến, sau này tất yếu chính là trụ cột của Chu Quốc, bọn

họ chính là hi vọng về sau của Chu Quốc, ta đem hi vọng này giao cho

ngài, mong Từ tướng quân có thể hướng dẫn bọn họ thành tài.”



Không chỉ Từ Công Mậu được nêu danh, mà tất cả mọi người trên triều đều

theo bản năng đứng thẳng lưng, mà võ tướng, trong lòng bọn họ đã sớm rục rịch.



Nhạc vương gia thầm khen, triệt để yên lòng.



Tiêu dao vương gia cũng cần quốc gia yên ổn, thì bản thân mới có được những ngày tháng tiêu dao.