Ác Nhân Thành Đôi
Chương 180 : Về núi
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
Ngày đưa mãnh thú vào thành, Trang Thư Tình không có nhiều thời gian để suy
nghĩ kỹ càng, khi đó khi đó nàng chỉ sợ Chỉ Cố chịu thiệt, lo lắng cho
thân thể của hắn, trong suy nghĩ chỉ có mong muốn là nhanh chóng nhìn
thấy hắn.
Ngày đưa thú rời đi, nàng nguyên bản có thể khiến chúng nó đi trong im
lặng, nhưng nàng lại chọn trước giờ ngọ, chứ không phải buổi tối.
Chiếc ghế phù thủy này nàng đã sớm ngồi vững, mặc kệ là lấy phương thức
gì đưa chúng nó rời đi thì thanh danh của nàng cũng sẽ không thay đổi,
hiện tại nàng cũng không cần len lút.
Trong lòng, nàng cũng cảm thấy bọn chúng có công rất lớn, nhưng thưởng
không thể thưởng, tối thiểu thể hiện chúng nó có thể thoải mái rời đi
cuộc sống của con người.
Nếu có thể, nên càng hi vọng có thể huyên náo Kinh Đô đưa tiễn bọn chúng rời đi.
Giống như khi đến, Trang Thư Tình ngồi trên lưng con sói lúc trước, là
đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, không thể nói là chỉnh tề, nhưng có thể coi là ôn định.
Hai bên đường lớn đầy người đứng, nhường ra một con đường lớn, lúc đầu
có người hét rất lớn, nhưng lâu dấn không thấy chúng tấn công con người
nên đám người cũng tự giác yên tĩnh lại.
Nhân loại và dã thú vốn là thiên địch, giờ khắc này lại hòa bình quỷ dị. dã thú từ ngày ấy vào thành cũng chưa từng tổn thương người vô tội.
Chúng nó có cắn chết người, có ăn thịt người, nhưng tất cả đầu là loạn thần tặc tử, bọn họ đáng chết!
Bọn họ kém chút khiến cho Chu Quốc rung lay sụp đổ, chỉ kém một chút,
Chu Quốc không còn những ngày lành, ngược lại, là đám mãnh thú hung hãn
này đã giúp bọn họ.
“Nhường nhường, nhường nhường.”
Phía sau đầy chen lên trước khiên những người đúng đầu bắt đầu thấy bất
mãn, nhìn thấy tính huống phía sau, tự giác chen qua bên cạnh, còn không quên túm lấy đồng bạn bên người tiến lên.
Hai người nâng theo thịt heo, nhìn cánh tay cơ bắp cùng một thân béo mập, hai người này hắn là mỗ thịt.
Hai người đem thịt đặt trên đất, dao nhỏ sắc bén vung lên đã cắt thịt
heo ra thành rất nhiều khối, sau đó ném từng khối từng khối một về phía
đoàn thú. “Ăn thịt, ăn thịt, ăn no rồi hãy trở về.”
Thịt đến bên miệng, không có đạo lý nào không ăn, bước chân không ngừng, cúi đầu ngậm lấy miếng thịt, vừa ăn vừa tiếp tục đi về phía trước.
May mắn là hoàng đế chưa quên chúng nó, trước khi đi đã cho người chuẩn
Trang Thư Tình nhìn thấy tam cữu có chút kinh ngạc, lúc này, tam cữu không phải hẳn là nên ở bộ nhân sự sao?
Không đơi nàng hỏi, ĐỔng Minh Dương đã mở miệng giải thích, “Trong nhà
có người đưa tin qua, Trương đại nhân và Vệ đại nhân liền đuổi ta về, ta không thể phụ hảo ý bọn họ.”
“Xem ra tam cữu làm việc với bọn họ không sai.’ Trang Thư Tình nở nụ
cười, nói xong câu liền tiến lên hành lễ với nhị vị lão nhân.
Không đợi nàng bái xuống, Tuyết ma ma bên cạnh lão phu nhân lập tức đỡ nàng lên.
Lão thái gia thấy nàng gầy đến nỗi khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bản tay, mày
liền nhíu lại có thể kẹp chết muỗi, “Con tuổi còn nhỏ, đừng quá bận tâm
khiến thân thể bị thương.”
Lão phu nhân cũng đau lòng hát đệm, “Lão thái gia nói đúng, đây mới là
đại sự, chuyện gì cũng không qua trọng bằng thân thể của mình.”
Trang Thư Tình ôn tồn trấn an nhị lão, “Khoảng thời gian trước phát sinh quá nhiều chuyện, lúc đó không cố hơn được mới phải ra sức như vậy, mấy ngày nay không ốm, hoàng thượng đã ra lệnh cho đầu bếp trong cung
nghiên cứu mấy món bồi bổ cho còn, ngài ấy sợ đến lúc Chỉ Cố trở về sẽ
không thể giao phó.”
“Còn cười.” Lão phu nhân trừng nàng, “Bộ dạng này của con giống như dân chạy nạn vậy, đây là chuyện của nam nhân, con đi…”
”Nương!”
”Phu nhân!”
Lão thái gia và Đổng Minh Dương nhất tề lên tiếng, lão phu nhân cũng
thấy mình nói sai, có chút ngượng ngùng, “Ta không phải có ý kia...”
”Con biết, ngoại tổ mẫu là đau lòng con.” Trang Thư Tình đỡ người ngồi
xuống, “Ban đầu nhìn có chút gầy, sau này từ từ bồi bổ lại.”
Lão phu nhân liên tục gật đầu, “Nên bồi bổ lại, trên người phải có chút
thịt mới tốt, nghe Tam Nhi nói con không ở trong cung, nếu không về sau
con đều về đây dùng bữa tối?”
Nàng cũng muốn a, Trang Thư Tình cười khổ nhưng lúc này có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Đổng gia, nếu nàng ngày ngày đều đến đây,
không biết còn sẽ bị truyền thành cái dạng gì.
Hiển nhiên,, lão gia tử và Đổng minh Dương hai phụ tử đều hiểu thấu đạo lý này hơn lão phu nhân.
“Nương, Thư Tình có thể tới được thì sẽ tới, nàng ở kinh thành, cách Đổng gia rất gần, còn có thể trốn đi nơi nào.”
“Đúng vậy, ngoại tổ mẫu, con sẽ thường đến.”