Ác Nhân Thành Đôi

Chương 202 : Trang Chu mộng hồ điệp?

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


(Edit: Đây là tên bài thơ, nàng nào muốn tìm hiểu thì GG nha)



Trang thư Tình lúc này đang đứng ngây người trước gương.



Người trong gương có một mái tóc ngắn, trên người mặc một bộ áo ngủ màu

bạc, ngũ quan thanh tú, nhưng khí chất của nàng đi ra ngoài cũng có thể

thu hút không ít những cái ngoái đầu.



Đối với gương mặt này, nếu là lúc trước, Trang Thư Tình sẽ rất vừa lòng, nhưng trước mắt, nàng không vừa lòng nổi.



Kéo kéo mặt của mình, thật đau.



Không phải mơ.



Nhưng mà, rốt cuộc là Trang Chu mộng hồ điệp hay là điệp diễn Trang Chu?



Nàng là ai? Là Trang Thư Tình hay là Trang Tình?



Nếu như kia chỉ là giấc mộng, vậy Bạch Chiêm đâu? Là nhân vật nàng tạo

ra trong vô thức sao? Nhưng ma hắn rõ ràng sống động như vậy.



Nàng chưa từng có ảo tưởng gì đối với nửa kia của mình, thời niên thiếu

nằm mơ thì cũng là gả cho người có tiền, cho dù lớn hơn mình nhiều tuổi

cũng không sao, nhưng sao lại có thể mơ ra một người có hình tượng như

Bạch Chiêm?



Còn có cả Thư Hàn, nàng chỉ luôn nghĩ rằng bản thân muốn có một ca ca,

chưa từng muốn có một đệ đệ, em trai, em gái trong cô nhi viện cũng đã

đủ nhiều rồi.



Chuyện này, rốt cuộc là sao vậy?



Chuong điện thoại di động đột ngột vang lên, Trang Thư Tình đờ đẫn đi về phía giường, hình như lúc thân thể này tỉnh lại, nàng đang nằm trên

chiếc giường này.



Nói cách khác, nàng chỉ ngủ một giấc mà thôi.



Thật buồn cười, giống như đã từng trải qua một đoạn nhân sinh, hóa ra chỉ là một giấc mơ.



Trong mơ, nàng có người thân, có người yên, hiện tại, ai có thể cùng nàng?



“Trang Tình, cậu làm sao vậy? Đang cười hay là đang khóc, ở yên trng nhà chờ ta, tớ lập tức đi qua.”
Đại khái bởi vì nàng là người đến sau, lại có quan hệ tốt với chủ cửa

hàng nhất nên quan hệ của nàng với hai người còn lại rất bình thường, có thể coi như là người xa lạ có chút quen biết.



Mò mẫn lăn lộn mấy năm trong xã hội, Trang Thư Tình rất quen với hình

thức ở chung như vậy, đối với mọi người cũng tất nhiên mang theo vài

phần đề phòng, lúc này cho dù nàng ất muốn nói chuyện với nó để xác định bản thân có phải thật sự nghe hiểu lời động vật nói nay không nhưng chỉ có thể sờ sờ đầu của nó, dùng giọng bình thường nhẹ nhàng nói: “Thoải

mái hơn chút nào chưa?”



Con chó nhỏ cọ cọ lòng bàn tay nàng, “Gâu gâu.”



Đau đau.



Trang Thư Tình nhắm mặt lại, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể chống đỡ bản thân không lộ ra vẻ khác thường.



Nơi này không phải Chu Quốc, nàng không phải Trang Thư Tình năm quyền

cao trức trọng trong tay, cũng không có một người cường đại như Bạch

Chiêm để che chở cho nàng.



“Trang Tình, có chút không thoái mái sao?” tiếng bước chân dừng lại bên

người nàng, là Nhậm Vi, một vị bác sĩ th1u y khác trong cửa hàng.



Trong căn phòng mắt mẻ, nhưng trán Trang Thư tình lại đổ đầy mồ hôi,

nàng mở to mắt, bình tĩnh đáp lại, “Hẳn là cảm lạnh, tối qua bật điều

hòa quá thấp.”



Nhậm Vi rất dễ dàng tiếp nhận lời giải thích này, người trẻ tuổi thường

tham lạnh, “Vậy thì nên chút ý một chút, hôm nay trời nóng sẽ hơi khó

chịu, chuyện cũng không nhiều, ta và Lưu Giai có thể ứng phó được, ngươi đi xin nghỉ đi.”



Trang Thư Tình cũng không tiếp tục kiên trì, “vậy đành nhờ hai người rồi.”



“Không có việc gì, lúc trước ta đã xem qua, cũng không có việc gì nhiều.”



“Lưu Giai, có thể chứ?”



Lưu Giai đẩy kính mắt, “Qua vài ngày nữa ta có chuyện muốn xin nghỉ nửa

ngày.” Nhậm Vi rất tự nhiên thể hiện thiện ý với nàng, hiện tại Trang

Thư Tình rất vui vẻ nhận ý tốt của nàng.



Đây là điều kiện, Trang Thư Tình gật đầu đáp ứng, đi ói một tiếng xin

phép với Lưu Chân Chân sau đó liền rời khỏi cửa hàng thú cưng.