Ác Nhân Thành Đôi

Chương 208 : Tìm đường trở về

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Từ gia muốn sử dụng phương thuốc kia như thể nào rang Thư Tình cũng

không tiếp tục chú ý, cũng không đến cửa hàng thú cưng nữa, sau khi

thương lượng thỏa đáng với Trịnh Ninh và doàn luật sư xong, nàng trả lại căn phòng thuê, màng theo hành lý đơn giản trở về cô nhi viện.



“Tình tỷ tỷ đã về rồi!” Hôm nay người gác cửa là một em gái, rất có lễ

phép tiến lên cầm giúp nàng một túi xách. Trang Thư Tình tránh đi, sờ sò đầu nàng, ôn nhu cười nói: “Đi nói với Tiểu Mẫn, một lát nữa sẽ có

người đưa đồ ắn đến, mọi người đều có phần, để Tiểu Mẫn mọi người chuẩn

bị.”



“Vâng!” Em gái nhỏ giòn tan trả lời, chạy như bay đi.



Trang Thư tình đi tìm viện trưởng.



Viện trưởng đang đeo kính lão, lúc này đang xem gì đó, ngẩng đầu lên

thấy nàng tới liền cười, vẫy tay nói: “Tới đúng lúc, mau giúp ta xem

phần tư liệu này.”



“Là tư liệu gì vậy ạ?” Trang Thư Tình nhận lấy xem qua một lần, là văn kiện của chính phủ.



“Nói là quốc gia muốn giúp đỡ cô nhi viện, cũng không biết lại là vị

quan nào muốn văn vẻ.” Chuyện như vậy luôn thường có, nhiều năm qua viện trưởng sơm đã thành thói quen, chỉ cần cô nhi viện có thể nhận được

lợi, nàng sẽ không so đo với nhũng người luôn mang cô nhi viện ra để nói chuyện.



Trang Thư tình lại biết lúc này chưa hẳn là quan viện đang ra vẻ, Từ gia làm việc thật mau, xem ra là đã xác nhận được phương thuốc đó là thật,

sẽ không biết bọn họ có thể nhìn ra mấy phần trong đó.



Đó quả thật là phương thuốc dùng cho hoàng đế, cũng bởi vì phương thuốc

này là thật mới có thể khiến nàng càng thêm tin tưởng, tất cả mọi thứ

đều không phải là một giấc mộng hoang đường.



“Nhìn ra cái gì? Lsc này lai muốn làm gì?”



Trang Thư Tình phục hồi lại tinh thần, rấ nhanh nhìn lai, cời nói: “Thứ

này không hải hùng rỗng kêu to, cho dù là lợi ích gì, ngài chỉ cần cầm

là được, dù sao thì chúng ta cũng không thiệt gì cả.”



“Đúng vậy, bọn họ dám cho, ta cũng dám cầm.” Viện trưởng tháo kính

xuống, dụi dụi đôi mắt, “Nhsung mà không lâu trước đó ta nhận được tin

tức, Khối đất của cô nhi viện chúng ta cũng không nhỏ, hình như là có

người muốn đánh chủ ý đến, nếu như thực sự bị thu hồi lại, không biết

phải ma bọn nhỏ đi nơi nào.”



Nếu như là trước đây, Trang Thư Tình sớm đã sốt ruột đến tá hỏa, nhưng

lúc này nàng lại bình thản như nước, trước không nói có Từ gia chống

lưng, cho dù thật sự đến nông nỗi ấy, thì số quỹ nàng vừa lập cũng có

thể đủ đảm bảo cho cọn nhỏ.



Dù sao bây giờ chỉ đang là tin đồn, muốn truyền ra ngoài sợ là cũng

không nhanh được như vậ, xưởng thuốc có sẵn, cuối năm có thể chia hoa

hồng.


Trang Thư Tình biết rõ vấn dề này, nàng không nghĩ tới sẽ có kinh hỉ

ngoài ý muốn.



Nếu trong phòng bệnh còn có bệnh nhân khác, như vây nàng chế ở nơi đó sơ là sẽ bi doa đến người, tình huống trước mắt vô cùng hợp với tâm ý của

nàng, nếu như sự tình có thể thành trong tối nay, vậy lão thiên gia cũng đứng bên cạnh nàng.



“Cậu đi nghỉ trước đi, tớ đi làm thủ tục đăng kí, gần đây bệnh viện tra rất nghiêm.”



“Tần Mân.” Trang Tình xoay người gọi lại Tần Mân đang chuẩn bị muốn đi, mắt cong cong cười nói: “Cám ơn.”



Tần Mân nhất thời cảm thấy xương cốt mền đi, tiêu sai dương dương tự đác nói: “Việc nhỏ, khách khí là gì?”



“Là nên cám ơn.”



Phòng bệnh chỉ có một mình nàng có vẻ quá mức ảm đạm, Trang Thư Tình

không có mở máy điều hòa, ngược lại mỏ cửa sổ ra cho có chút không khí,

điều hòa ở trung ương bệnh viện đã đủ dùng.



Sự tình cùng dự kiến của nàng không quá giống, nhưng như vậy càng hợp với tâm ý của nàng.



Nếu có thể thông qua Tần Mân đem người kia kéo vào, vậy càng tốt.



Tần Mân làm xong thủ tục nhập viện tỏa đáng, vội vội vàng vàng đem người cần nhập viện đưa trở về phòng, người bên kia đã dục điện thoại mấy

lần.



Đóng cửa lại, sau đó tự mình kiểm tra một hồi, Trang Thư Tình nằm lên giường.



Nàng cảm thấy mệt mỏi, loại mệt mỏi này không phải từ cơ thể mà từ tinh thần.



Nếu ngày ngày đêm đêm đều có chuyện để nàng làm không hết, nàng nghĩ, không bằng chết cho lành.



Xong hết mọi chuyện,mỗi ngày cũng không cần chịu tra tấn như vậy.



Trang Thư Tình càng ngày càng khó đi vào giấc ngủ, lúc này tâm nguyện đã xong, hôm nay nàng ngủ rấy nhanh, mà lúc này, vừa đúng hoàng hôn.



Hoàng hôn là thời khắc gặp ma.



Trang Thư Tình cảm thấy như mình đang bay, thật thoải mái, giống như hòa vào làm một với gió, thùy thời đều có thể biến thành gió, tự do tự tại

bay khắp trời đất.



Nàng muốn tránh thoát trói buộc, nhưng đáy lòng cũng có một thanh âm nói với nàng, nàng đã quên một chuyện, đã quên mất một người, người kia rất quan trọng với nàng, nàng cũng rất quan trọng đối với người đó.



Tự do là đáng quý, nhưng để làm việc này nàng phải gạt bỏ đi tự do, Chỉ Cố đâu? Chỉ Cố làm sao bây giờ?



Đúng rồi, Chỉ Cố!



Chỉ cố đang ở nơi kia chờ nàng!



Gió ngừng lại, Trang Thư Tình chậm rãi mở mắt ra.