Ác Nhân Thành Đôi
Chương 210 : Lá thư
Ngày đăng: 23:53 21/04/20
Rất nhanh, Tần Mân và người phía sau nàng liền biết bọn họ nghĩ thật đơn giản.
Trang Thư Tình là cô nhi, những đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện luôn có tâm lý tự ti, hận không thể lau đi quá khứ của mình, có thể cả đời này
tốt nhất là không dính dáng gì đến cô nhi viện.
Nhưng Trang Thư Tình không phải người như vậy, hơn nữa viện trưởng của
cô nhi viện Trưởng Thành, Đinh phu nhân từ trước đến nay luôn được mọi
người kính trọng, nhiều năm như vậy, nhân mạch tích lũy không ít, có thể nói là vô cùng rộng rãi, huống chi nhũng đứa nhỏ từ cô nhi viện trưởng
thành đi ra hầu hết đều là người có địa vị trong xã hội, giờ phút này bọ họ không hề keo kiệt một chút mực nước.
Đinh Đặng gần đây thân thể không tốt, vừa nhận được tin của Trang Tình,
đầu óc nàng liền tối đen, nếu không phải còn một hơi chống đỡ, chắc chắn đã sớm ngất xỉu.
“Viện trưởng…” Trần Mẫn giúp viện trưởng đưa tin, thấy người sắp ngã
xuống lập tức tiến lên đỡ, nhận lấy điện thoại hỏi tình huống.
Đợi khi biết rõ là chuyện gì phát sinh, Trần Mẫn hoảng hốt cúp điện
thoại, chị Tình mất rồi, làm sao có thể? Hôm qua nàng còn gặp chị ấy,
tuy rằng có chút gầy, nhưng người vẫn rất tốt mà!
“Gọi điện thoại, Tiểu Mẫn, gọi điện thoại cho mọi người.”
“Vâng, vâng.” Tần Mẫn vội vàng trả lời, dùng điện thoại của viện trưởng gọi cho từng người quen.
Trong tiếng nói chuyện của Tần Mẫn, viện trưởng nhắm mắt lại, nghĩ tới
trong khoảng thời gian này Trang Tình có chút khác thường.
Người gầy như vậy, cho dù vẫn cố tươi cười nhưng trong mắt không thể che giấu u sầu, thời điểm không có người nàng sẽ ngẩn người, còn có, nàng
rất ít khi về cô nhi viện ngủ lại, nhưng ngày hôm qua trở về, còn mang
theo hành lý, còn ngủ chung với nàng một buổi tối.
trưởng, ngài phải bảo trọng, Trang Tình bất hiếu.”
Đinh đăng lấy mắt kính xuống, lau nước mắt vài lần mới đọc xong phong thư này, khóc không thể kiềm chế.
Trần Mẫn đứng ở bên người Đinh Đặng, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy hơn phân nửa nội dung, kinh ngạc đến quên mất phải gọi điện thoại, nhìn hấy phần giấy còn lộ ra bên ngoài phong thư, vội kéo tay áo viện trưởng chỉ cho nàng xem.
Đinh đặng vội lau nước mắt, bện trong còn hai tờ giấy nhỏ.
Một tờ viết, “Con cố ý chọn bệnh viện kia, ai bảo lúc trước bọ họ khiến
con chịu tiếng oan, nhưng mà sau đó phải làm như thế nào chắc viện
trưởng khẳng định biết.”
Một tờ khác còn có một chuỗi điện thoại, mặt sau viết, “Đây là một số
điện thoại rất đặc biệt, nếu không phải trường hợp khẩn thì ngài không
cần gọi, ngài yên tâm, con đều chuẩn bị rất tốt, những chuyện khác Lưu
Bác sẽ cho người mang thuốc đến cho ngài, ngài nhớ uống đúng hạn, đó là
phương pháp dưỡng thân, không có phản ứng phụ nào, có lợi với thân thể
của ngài, ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, Trang Tình yêu ngài.”
Đặng Định gắt gao cắm hai tờ giấy trong lòng bàn tay, lặp lại nhiều lần
để nhớ kĩ số điện thoại kia, vừa rồi nàng tận lực tránh đi tầm mắt của
Tần Mẫn, bằng sự cẩn thận của Trang Tình, nếu không phải số điện thoại
này đặc thù, nha đầu kia cũng sẽ không viết vào một tờ giấy khác.
“Viện trưởng, con đến.” Tần Mẫn lấy bật lửa.
Đặng Định đem hai tờ giấy nhỏ đốt đi, đem bụi giấy bỏ vào chén trà, đổ
một ly nước trà đầy, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, chén trà sạch sẽ,
không lưu lại nửa điểm dấu vết.