Ác Nhân Thành Đôi
Chương 216 : Không bằng heo chó
Ngày đăng: 23:53 21/04/20
Đổng gia đối với người của Trang gia rất khách khí, thái độ bình hòa ngoài dự đoán của mọi người.
Trang Bình Chí tuy rằng không tiếp xúc nhiều với quan lớn, nhưng nắm
quyền trong Trang gia nhiều năm hắn cũng vô cùng ổn trọng, có thể thấy
được hắn cũng không phải người không có một chút thành ý.
So vài chiêu với Đổng lão gia tử cũng liền hiểu rõ tâm lý Đổng gia, nhất thời liền an lòng.
Cũng đúng, cho dù là Trang gia xuất thân nơi sơn dã hay Đổng mấy năm
chìm nổi ở kinh đô thì bất cứ ai cũng mong Thư Tình có thể sống tốt, một mình nàng chống đỡ hai gia tộc, lúc này người có chút đầu óc sẽ ngầm
dẫn dắt ân oán của hai nhà, kéo chân sau của nàng.
Trừ phi là Trang Thư Tình ghét một trong hai gia tộc, bằng không quan hệ hòa bình sẽ không thể tiếp tục bảo trì như bề ngoài.
Nhưng mà như vậy thì có sao, hai nhà cũng không có khả năng có thể ở
chung với nhau như người thân một nhà, trong lòng Trang Bình Chí có tính toán, Đổng gia có thể tâm bình khí hòa đối đãi với Trang gia đã là kết
quả tốt nhất hắn có thể nghĩ đến.
Hai bên nói xong lời khách khí, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cung với hai thanh âm nói chuyện.
Một trong số đó, bọn họ vô cùng quen thuộc.
Trang Thư Ngộ đã kích động đứng lên.
Trang Bình Chí liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không trách hắn biểu hiện thất thố, ở Trang gia, Trang Thư Tình đã sớm bị mọt người thần hóa, tất cả tiểu bối ai ai cũng đều vô cùng sùng bái nàng.
Vừa vào chính đường, Đổng Hiểu Linh liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đây là một điểm của nàng mà Trang Thư Tình rất thích, tiểu cô nương vô cùng hiểu chuyện, khi nào có thể linh động giương oai, khi nào có thể trở
thành Đổng tiểu thư dịu dàng nhu thuận, nàng đều phân biệt được rõ ràng.
Trách không được người trong nhà đều thương nàng.
“Tổ bá phụ.” Trang Thư Tình dựa theo quy củ, hành đại lễ với Trang Bình Chí đã lâu không gặp.
Trang Bình Chí cũng không thật để nàng quỳ xuống, lập tức tự mình đỡ
nàng lên, “Nghe nói thân thể con còn chưa tốt, những nghi lễ xã giao này cứ miễn đi.”
Nam Châu vã Bảo Châu nhanh chóng tiến lên đỡ người.
Trang Thư Tình lại hành lễ của một vị tiểu bối với hai trưởng bối với
đường ca, có tấm gương trước là Trang Bình Trí, những lễ nghi này đều
đơn giản rất nhiều.
Bạch Chiêm chỉ hơi khom người một cái, không nói bất kỳ lời nào.
Bây giờ nghĩ lại, sự quyết đoán và có chủ kiến ấy đã có thể nhìn thấy được khi đó.
Thật không biết trang Trạch Lương bị thứ gì che mờ mắt.
Nghĩ đến Trang Trạch Lương, Trang Bình Chí không khỏi nghĩ đến tin tức
mà hắn nghe được, “Trang Trạch Lương bị phán tội phản quốc?”
“Đâu chỉ có Trang Trạch Lương, ngài có biết chuyện lão thái thái chết hay không?”
Lão thái thái...”Trần thị?”
“Đúng vậy, lão Trần thị, bà ấy bị Trang Thư Diệu đẩy ngã mà chết.”
Sắc mặt Trang Bình Chí đột nhiên thay đổi, làm sao có thể! Chuyện như
vậy nếu truyền ra ngoài, Trang gia sao có thể tự nhân bản thân là dòng
dõi thư gia? Bọn tiểu bối làm sao có thể sống yên cho được!
”Trang Trạch Lương cũng biết?”
“Biết, nhưng mà cũng chỉ biết mà thôi, trước khi Chỉ Cố mang người đến
bắt bọn họ về, Trang Thư Diệu vẫn đang tiêu dao bên ngoài.”
Trang Bình Chí tức giận đến run rẩy, “Súc sinh, súc sinh, cả heo chó cũng không bằng!”
Trang Trạch Dân vội tiến lên giúp phụ thân thuận khí, Trang Thư Tình
đứng dậy bắt mạch, xác định là không có gì trở ngại mới nhẹ giọng nói:
“Tổ bá phụ phải bảo trọng, ngài tức giận vì người như vậy, không đáng
giá.”
Nàng nói ra chuyện này, sở dĩ vì tránh cho người Trang gia nói nàng thấy chết không cứu, lãnh huyết vô tình, tiếng xấu do Trang trạch Lương mang đến, nàng không muốn nhận.
Trang Bình Chí ngẩng đầu nhìn nàng, “Theo luật pháp đại chu, phản quốc là tội tru di cửu tộc, Trang gia...”
”Trang gia sẽ không bị liên lụy, tổ bá phụ yên tâm.”
Mấy người Trang gia lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, không cần phải nói,
đây chắc chắn cũng là vì có Thư Tình mà bọn họ mới được tránh liên lụy.
“Thư Tình, có thể an bày cho tổ bá phụ gặp mặt hắn một lần hay không?”
Dừng một chút, Trang Bình Chí lại bỏ thêm một câu, “Nếu như phiền toái
con thì coi như tổ bá phụ chưa nói lời này.”
Trang Thư Tình không chút lo lắng liền gật đầu, “Để con an bày.”