Ác Nhân Thành Đôi

Chương 217 : Chó cắn chó

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Mấy người Trang gia ở lại Đổng phủ.



Ngày kế, Trang Thư Tình liền mang theo bọn họ đi đại lao hình bộ.



Đương nhiên, Trang Thư Tình không có đi vào, vì để giết thời gian, nàng liền đi lật xem hồ sơ của hình bộ.



Hình bộ thượng thư Sở Trác thường thường ngẩng đầu nhìn nàng, không biết nàng đang nhìn thật hay là đang thất thần.



Trang Thư Tình không thất thần, chẳng những vậy hiện tại nàng đã đọc được không ít.



Trang Thư Tình đột nhiên mở miệng, “Sở đại nhân cảm thấy hiệu suất phá án hiện tại của hình bộ như thế nào?”



”Này...”



“Không dám trả lời?” Trang Thư Tình ngẩng đầu, “Hay là không biết phải trả lời như thế nào?”



Sở Trác đang định đáp lời, Trang Thư Tình lại nói: “Không cần suy nghĩ

phải ứng phó ta như thế nào, bây giờ ta đã mặc kệ mọi chuyện, không ngại báo trước cho Sở dại nhân một tiếng, sau này các người sẽ do Bạch công

tử quản, nếu không muốn bị hắn lột xuống một tầng da, tốt nhất là nên

làm tốt mọi chuyện, hắn không dễ nói chuyện như ta đâu.”



Nghe được tiếng bước chân, Trang Thư Tình khép hồ sơ đứng dậy, “Ta chỉ

thuận miệng nói mà thôi, phải làm như thế nào là chuyện của Sở đại nhân, quấy rầy rồi.”



“Hạ thần tiễn Trang tiểu thư.”



Trang Bình Chí thấy vị đại thần trong triều cung kính đưa Thư Tình ra

ngoài, tức khí lúc nãy nhất thời đều biến mất, đây mới là hy vọng của

Trang gia, tương lai của Trang gia, những tên kia đến khi ngồi lao lại

vẫn chưa biết hối cải, chết cũng xứng đáng.



”Tổ bá phụ.”



Trang Bình Chí phục hồi lại tinh thần, cảm xúc của hắn đã hòa hoãn rất

nhiều, “Sau khi trở về ta sẽ khai trừ tên bọn họ khỏi từ đường, đá bọn

họ ra khỏi gia tộc, Trang gia không có loại con cháu như vậy.”



“Tổ bá phụ không cần vì bọn họ mà tức giận, không đáng giá.”



“Trang gia tự nhận là dòng dõi thư hương, đời đời vẫn luôn thanh thanh

bạch bạch, không nghĩ tới thế nhưng lại có loại làm ra những chuyện bất

trung bất hiếu như vậy, sao có thể không tức cho được.” Trang Bình Chí

thở dài một hơi, “Bọn họ còn muốn gặp con, ta đã trực tiếp cự tuyệt, bọn họ còn có mặt mũi nào để gặp con.”



Khóe môi Trang Thư Tình giơ lên, “Là ai nói muốn gặp con? Trang Thư Đình?”


“Ngươi… sao ngươi biết được? Nương, ngài nói cho cha biết đúng không?” Trang Thư Diệu hung tợn trừng mắt nhìn Trần thị.



Trần thị lắc đầu liên tục, muốn nói rằng nửa chữ nàng cũng chưa từng nói ra, nhưng Trang Thư Diệu đã không cho nàng cơ hội nói chuyện, giống như người điên đi đập cửa lao của nàng, “Dám bán đứng ta, bóp chết ngươi,

ta muốn bóp chết ngươi.”



Trang Thư Tình liếc mắt nhìn Tam Tử, Tam Tử hiểu ý, đi qua mở ra nơi ngăn cách giữa hai bên nhà lao.



Trang Thư Diệu lập tức phóng qua nhà lao bên cạnh, một phen đẩy ngã tỷ

tỷ đang muốn ngăn cản hắn, một cước đá Trần thị xuống đất, tiến lên nắm

lấy cổ nàng, bộ dáng kia xem như đã dùng hết toàn lực. Trang Thư Đình

tiến lên gỡ tay hắn ra, cạy không được liền đánh lên đầu hắn, “Thư Diệu, đệ điên rồi sao, nàng là nương, nàng là người sinh ra đệ, nuôi đệ,

thương đệ, cho dù đệ bóp chết nương thì đệ cũng chạy không thoát, chúng

ta cùng hết, người một nhà chúng ta có chết thì cùng chết, mau buông

nương ra!”



Nhìn một màn này, Trang Thư Tình đột nhiên nhớ tới Trang Thư Đình đã

từng rất ghét bỏ Trần thị, lại nhu mộ đại nương, hiện tại xem ra, sau

khi trải qua khổ, cảm tình hai mẹ con lại sâu hơn trước.



”Trang Trạch Lương chạy.”



Lời này hữu dụng hơn Trang Thư Đình rất nhiều, Trang Thư Diệu mạnh mẽ

ngẩng đầu lên nhìn nhà giam bên quả nhiên đã không có người, nhìn về

phía cửa, bóng dáng Trang Trạch Lương biến mất ở đó.



Trang Thư Diệu sao còn có thể lo lắng đến Trần thị, té chạy đuổi theo.



Trang Thư Tình không có ngăn cản, chuyện hai người kia rời đi nhà giam là nằm mơ.



Trang Thư Đình ôm lấy Trần thị, thanh âm khàn khàn kêu lên, “Ngươi vừa lòng chưa? Trang Thư Tình, ngươi đã vừa lòng?”



“Ta vừa lòng hay không cũng không thể thay đổi được kết cục của các

ngươi, Trang Thư Đình, các ngươi đã bị phán tội phản quốc, nếu ta thả

các ngươi, Trang gia sẽ hủy, đương nhiên, các ngươi làm sao quan tâm đến những thứ này, Trang gia có ra sao thì liên quan gì đến các ngươi, có

phải hay không? Nhưng mà Trang gia có liên quan tới ta, những người khác ta mặc kệ, nhưng Thư Hàn cũng họ Trang,đây là sự thật, cả đời cũng

không sửa được, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ vì các ngươi mà hủy

đi tương lai của hắn? Vào thời điểm các ngươi chấp nhận những lợi ích mà Cúc quốc mang đến, muốn gây thêm phiền toái cho ta thì các ngươi có

từng nghĩ đến kết cục sẽ có ngày hôm nay? Đời sau an phận làm người đi.



Vừa nói, cũng với hai tiếng thảm thiết vang lên, Trang trạch Lương và Trang Thư Diệu bay lên không trung rồi rơi mạnh xuống đất.



Bạch Chiêm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.