Ác Nhân Thành Đôi

Chương 227 : Muốn trở về? ăn năn đi

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Ngày mười lăm tháng ba là ngày đại cát.



Tính tốt thời gian, cổng lớn Đổng gia đã được mở từ sáng sớm, người ở kinh thành cũng đã sớm chọn xong vị trí tốt.



“Dậy sớm làm chi, đưa sinh lễ và hồi môn, hơn nữa còn có quà cưới, theo

quy củ còn phải đi một vòng quanh thành, một buổi sáng sợ là không

khiêng xong.”



Hôm nay lão gia tử mặc một bộ đồ màu đỏ sậm, râu đã được xử lý thỏa đáng bởi vì hôm nay là ngày vui nên những việc cần làm, cần chuẩn bị đều đã

làm xong, không còn bộ dáng suy yếu như lúc trước mà gương mặt tràn đầy ý cười.



Lão phu nhân cũng mặc một thân trang phục đỏ sậm, trên đầu đeo một bộ châu sai, trang điểm nhẹ nhàng, tinh thần vui vẻ.



Người trong phủ đều biết lão phu nhân đã đem tất cả tiếc nuối của mình

khi không được tự tay chuẩn bị hôn lễ cho nữ nhi dời hết lên người ngoại tôn nữ.



“Những chuyện cơ bản đều đã xử lý xong, nhiều người đều mong đợi hôn lễ này như vậy, ai dám không để bụng?”



Lão gia tử không tranh cãi với thê tử, quay đầu nhìn con trai vẫn đang một mực muốn nói lại thôi:



“Nơi này không có người ngoài, có lời gì con cứ nói đi!”



Đổng Minh Dương nhìn sắc trời ngoài cửa, biết rằng nếu bây giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội thích hợp, nên nói:



“Đại tẩu và nhị tẩu hôm qua đã đến đưa quà cưới, đang để ở chỗ phu nhân.”



Lão gia tử nhất thời trầm mặc, nhìn thấy vẻ mặt thê tử trong nháy mắt

trở ảm đảm, lòng càng không thể áp chế được lửa giận, “Lúc này các nàng

trở về làm gì, là muốn khiến cho Tình nha đầu khó chịu hay là muốn uy

hiếp? Coi Tình nha đầu là hạng người vô năng đến mức ai cũng có thể uy

hiếp được hay sao?”



Đổng Minh Dương cũng tức giận, nhưng hắn quả thật lo lắng hai nhà kia sẽ không bớt gây thêm phiền toái, ngày mai sẽ đến gây chuyện cho Tình nha

đầu.



Lão phu nhân đột nhiên nói: “Con dâu, bọn họ nói như thế nào?”



Lưu thị nhìn cha mẹ chồng, lại nhìn về phía lão gia nhà mình, thấy hắn

gật đầu mới dám nói sự thật, “Đại tẩu nói thừa dịp Thư Tình đang việc

vui muốn cầu xin nàng đặc xá cho đại ca và nhị ca để một nhà bọn họ có

thể đoàn viên.”



Nể mặt Trang Thư Tình, lúc đó hoàng thượng không phán tội chết cho Đổng

Minh Húc và Đổng Minh Đức, chỉ lưu đày bọn họ, hơn nữa còn không phán
giống như các nàng, thoải mái mà nói: “Vậy ta phải nếm thử xem, điểm tâm hôm nay, có gì khác so với mọi ngày.”



Lão phu nhân đỡ tay Trang Thư Hàn đi tới bàn ăn, vừa cười nói: “Toàn

kinh đô có cô nương nhà nào bằng được với tài ăn nói của nàng, lão Mạnh, ngươi không làm khó được nàng đâu, đúng rồi, Hiểu Linh cô nương nhà

chúng ta đâu? Sao không thấy Hiểu Thực tới?”



Lưu thị hầu hạ bà bà ngồi xuống, vội nói tiếp: “Lão gia giao cho Thực

Nhi không ít chuyện, đã phải dậy từ sớm, con dâu đã để phòng bếp chuẩn

bị trước bát mỳ để ăn lót dạ rồi ạ, một lát nữa rảnh rỗi lại ăn cũng

không muộn, Linh Nhi đang bị giữ ở trong sân, hôm nay có nhiều nam tử

đến Đổng phủ, con dâu nghĩ nơi này không tiện để Linh Nhi ở lâu.”



“Việc này con đã lo lắng nhiều rồi, con làm đúng.”



Lão phu nhân vỗ vỗ tay con dâu, trước kia không cảm thấy con dâu có khả

năng xử lý tốt việc nhà, thậm chí còn cảm thấy nàng không so được với

con dâu cả và con dâu thứ, hiện tại xem ra, năng lực cũng không kém, còn hào phóng hơn cả hai người con dâu kia, trước đây cũng khó cho nàng

phải nhận nhịn bọn họ.



Trang Thư Tình nghe, không có nói nhiều một câu, nàng rất rõ ràng, ở thế giới này, nàng là một người khác loại, rất nhiều chuyện tuy rằng thân

phận không cho phép, nhưng trên người nàng có nhiều quang hoàn như vậy,

lại thêm một Bạch công tử lúc nào cũng dung túng vô độ, càng không người nào có thể nói cái gì.



Cũng không người nào có suy nghĩ giống như nàng, ở thể giới này, nữ tử

thuộc về hậu trạch, không được ra ngoài, nàng hi vọng có một tiền lệ như nàng, thì những nữ nhân khác ít nhất cũng sẽ có quyền lợi hơn một chút, địa vị cũng có thể gia tăng lên một chút.



Nhiều hơn nữa, nàng thật không dám nghĩ xa.



“Đúng rồi mợ, ta đã chọn cho biểu muội hai gia tộc, đến lúc đó con sẽ viết lại rõ ràng mọi thứ để mợ xem qua.”



Lưu thị mừng rỡ, “Nhanh như vậy?”



“Nói đến cũng khéo, khoảng thời gian trước vì tuyển thái tử phi cho thái tử, con xoi như là tra toàn bộ các thế gia trong kinh đô, nhìn thấy có

vài vị tuổi trẻ tuấn tú, cuối cùng lưu lại hai gia tộc có nhân phẩm

tương đối thích hợp nhất, đến lúc đó mợ xem thử xem có được hay không?”



Thái tử phi? Do Thư Tình tuyển?



Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều ăn ý coi như bản

thân chưa nghe thấy gì, Lưu thị cảm kích gật đầu với nàng, “Con có tâm,

người con lựa chọn chắc chắn sẽ không kém, ta sẽ suy tinh trong hai gia

tộc đó.”