Ác Nhân Thành Đôi

Chương 25 : Ân nhân cứu mạng

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


“Tỷ tỷ...” Trang Thư Hàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong đầu trống

rỗng, đợi khi hắn phục hồi tinh thần lại thì đã nhào qua chỗ tỷ tỷ, mà

con ngựa đang tung vó lên kia, cách hắn có nửa bước chân.



Thấy một màn như vậy mọi người đều kinh hô ra tiếng, có một số người quay đầu đi, không dám nhìn thảm kịch sắp phát sinh.



”Tê!!”



”Phanh!!”



”A!!”



Liên tiếp phát ra nhiều thanh âm vang vọng cả con đường, sau đó, nháy mắt liền yên tĩnh.



Không đau đớn như hắn đoán trước, rõ ràng đã đến xe ngựa trước mắt lại

bị ném ra cách đó không xa, ngựa giãy dụa đứng lên, không biết bị thương như thế nào mà không đứng lên được, chí có thể phát ra một tiếng gào

thét.



Trang Thư Hàn không thể tin trừng mắt nhìn, sau đó mới nhớ tới tỷ tỷ

đang bị mình đè lên, nhanh chóng đứng dậy, đỡ người lên, liên thanh

hỏi, “Tỷ tỷ, có chỗ nào bị thương hay không?”



Đợi Trang Thư Tình ngẩng đầu lên, thấy vết thương trên mặt càng khiến

Trang Thư Hàn nóng nảy, dung mạo đối với nữ tử là quan trọng hơn cả,

cũng không thể lưu lại dấu vết, “Tỷ tỷ, ta nhớ rõ ở gần đây có y quán,

ta đỡ ngươi đến đó.”



Trang Thư Tình đương nhiên là đau, toàn thân xương cốt đều đau.



Nàng lăn một vòng rất vội vàng, vết thương là do bị cọ xát bởi đá cát

nhỏ, trên người vốn đã có chút bị thương, lại bị đệ đệ dùng sức nhấc

lên, nàng cảm thấy trong trong ngoài ngoài nơi nào cũng đều đau.



Mà lúc này không phải thời điểm quan tâm việc này, ngựa sẽ không vô duyên vô cớ nằm ngã xuống đất.



Nương theo khí lực của đệ đệ đứng dậy, Trang Thư Tình nhìn về phía người đang cách mình khoảng ba, bốn bước chân.



Một người nam nhân.



Một thân tử y, đầu đội tử quan, ngay cả ngọc bội bên hông cũng là màu

tím, người bình thường sẽ không mặc đồ màu tím, càng không cần phải nói

một người toàn thân đầy màu tím như vậy, nhưng người này lại giống như

trời sinh thích hợp với màu tím, mà có lẽ do hắn có làn da trắng như

bạch ngọc, mắt đen như mực.



Tướng mạo anh tuấn cùng khí thế bức nhân, đáng tiếc sinh ra có một đôi

môi mỏng, nhưng không làm cho tướng mạo trở nên kém cỏi, mà người như

vậy thường có số bạc tình. (Tiểu Huân: Uầy… cái này thì không chắc à…tỷ

tỷ đoán như vậy chứ biết đâu được… người đều không phải là của tỷ hết

sao? *Cười gian*)



Chính là lúc này, vẻ mặt của hắn... Có chút kỳ quái.



Đánh giá nam nhân này trong nháy mắt, Trang Thư Tình thật sâu thi lễ, “Ân cứu mạng, Thư Tình xin bái tạ.”



Trang Thư Hàn nhíu mày, khuê danh nữ tử, có thể nào dễ dàng báo cho nam

nhân xa lạ biết, dù là trong tình huống cứu mệnh thì cũng không nên.



Tiến lên một bước, hắn đem tỷ tỷ bảo hộ ở phía sau.



Trang Thư Tình há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không có phản đối.



Nàng không thể mãi đem Thư Hàn bảo vệ ở nơi an toàn, việc này sẽ cản trở hắn trưởng thành.



”Thỉnh công tử báo cho biết tục danh, ân cứu mạng này, Thư Hàn ngày khác sẽ đến cửa nói lời cảm tạ.”



Nam nhân căn bản như là không có nghe thấy, nâng mắt lên nhìn lại, những người khác lúc nãy né tránh xe ngựa, nghĩ là đôi tỷ đệ này sẽ phải chết dưới móng ngựa nhưng không thể tin sẽ có người liều lĩnh đi cứu bọn họ, nói ra còn sợ người khác không tin, chính bản thân hắn, cũng còn chưa

lấy lại tinh thần.



Vừa rồi thế nào lại ra tay?



Nhìn về phía tiểu tử đối diện đang dấu người ở sau lưng, Bạch Chiêm giật mình.



Hắn ngồi bên cửa sổ tầng hai ở trà lâu, trong lúc gặp nạn thấy tỷ tỷ đem đệ đệ đẩy ra, lại thấy đệ đệ xả thân bảo hộ tỷ tỷ tất cả hành động hắn

đều thấy ở trong mắt, không hiểu sao, liền nghĩ tới mẫu thân đã mất.



Tính tình của hắn rất cương liệt cùng với nương sống rất tùy ý, nương

không sợ bản thân chưa cưới đã mang thai còn bị người nhà mẹ đẻ khinh

thường cũng không chịu sửa lại tính tình, nàng bỏ nhà tự mình sinh sống, mặc kệ lời khuyên can của mọi người mà sinh hạ hắn, rõ ràng thương, hắn bảo vệ hắn như mệnh, nhưng biểu hiện lại không tim không phổi, từ khi

hắn sinh ra nàng đều mang hắn đi khắp nơi trên thiên hạ.
Có một số người, không cần tiền hô hậu ủng, cũng không cần biểu hiện ra

vẻ không ai bì nổi, chỉ cần đứng ở nơi đó liền có thể kiến nhân không

dám nhẹ xem.



Nàng sẽ không nhìn nhầm.



Nhưng mà, thời gian đợi như thế này có phải quá dài hay không?



Bà tử kia rất nhanh nhạy, cũng biết tiểu thư mình hầu hạ nhiều năm có

chủ ý gì, mắt thấy đối phương không tiếp lời, ánh mắt cũng đều không có

cho tiểu thư nhà mình một cái, nhanh chóng đem lời nói tiếp, miễn cho

tiểu thư khó xử.



”Tiểu thư tâm địa ngài chính là rất tốt, nếu không có bọn họ ngăn cản

đường đi, chờ hộ vệ đuổi theo tất nhiên là có thể đem ngựa áp chế lại,

ngài lại như thế nào có thể thành như vậy? Máu đều đã đem khăn tẩm ướt,

trở về phu nhân sợ là muốn lột da lão nô.”



Trang Thư Tình nhìn nơi nha hoàn đang dùng khăn che lại, ngay cả chút tơ máu cũng đều không thấy.



Tay mắt lanh lẹ giữ chặt người đang muốn phản bác, Trang Thư Tình đối với đệ đệ lắc đầu.



Mặc kệ đối phương là một tiểu thư liễu gia thì thế nào, tóm lại không

phải là người tỷ đệ bọn hắn có thể trêu chọc vào, nén giận tuy thật sự

ủy khuất, nhưng cũng là phương thức bảo toàn chính mình, điểm giác ngộ

này nàng vẫn biết.



Bạch Chiêm lông mày giơ giơ lên, nếu là lúc này bị bao vây là nương hắn, phản ứng đầu tiên chỉ sợ sẽ là vung roi lên, làm sao có thể để người ở

trước mặt nàng bóp méo lý lẽ.



Người này, vừa giống nương, nhưng cũng không giống nương.



Bất quá từ biểu hiện của các nàng, có thể thấy được nàng là người thông

minh, biết rõ cứng rắn đến cùng sẽ phải chịu thiệt nếu còn muốn tiếp tục tranh luận đó không gọi là người có dũng khí, mà phải nói là ngu xuẩn.



Hắn chính là thích người thông minh chân chính, mà không phải loại tự cho mình là thông minh này, kì thực thật buồn cười



” Ánh mắt người kia sao lại không thành thật như vậy a, ta phải móc ra xem thử nó như thế nào?”



Liễu tứ tiểu thư thế nào cũng không nghĩ tới đợi nửa ngày lại đợi được

một câu nói như vậy, nàng biết, đây không phải uy hiếp, mà đối phương

thực sự dám làm như thế!



Biết rõ nàng là tiểu thư Liễu gia còn dám làm như thế, hắn dựa vào cái gì?



Hay là... Hắn đến từ kinh đô?



Cái ý nghĩ này vừa xuất ra, Liễu tứ tiểu thư vừa sợ hãi lại vừa có một

tia hưng phấn, nếu có thể gả đến chỗ thế gia đại tộc có chút gốc gác lớn thì đây...



Cẩn thận giấu tốt ánh mắt mình, Liễu tứ tiểu thư cúi đầu xuống, khẽ cắn môi đỏ mọng, giống như phải chịu ủy khuất rất lớn.



Bạch Chiêm nửa điểm mặt mũi cũng không cho, cười nhạo một tiếng, ý bảo xe ngựa đang bị ngăn cản ở ngoài vào đây.



Thủ hạ không dám trì hoãn, hai ba chiêu liền giải quyết nhanh gọn những người chặn đường, dắt xe ngựa đi đến trước mặt công tử.



”Đi lên.”



Lời này là nói với Trang Thư Tình, Trang Thư Tình chỉ chần chờ một cái

chớp mắt, liền lôi kéo đệ đệ lên xe ngựa, trên người nàng thật sự vô

cùng đau đớn, lúc đó dùng không chút khí lực nào nhưng khi Thư Hàn nhào

tới khẳng định cũng bị thương không nhẹ.



”Đưa tỷ đệ bọn họ trở về.”



”Vâng, công tử.”



Màn xe buông xuống, Trang Thư Tình trong xe ngựa đối với Bạch Chiêm vén áo thi lễ, lại không nói nửa câu.



Phần nhân tình này, nàng thiếu quá nhiều, qua hôm nay phải đi hỏi thăm

một chút Bạch Chiêm này có lai lịch thế nào, có một số người nhân tình

kiếm được cũng không phải tốt như vậy, chỉ mong lão thiên có thể giúp

nàng một hồi, đừng làm cho cuộc sống của nàng ngày qua ngày càng khổ cực thêm.



”Cứu ta... Đau...” Nộn nộn thanh âm không biết từ nơi nào truyền đến,

Trang Thư Tình theo bản năng trong xe ngựa nhìn một vòng, xe ngựa lớn

như vậy, tuy rằng nhiều chỗ trống, nhưng cũng không thể giấu đứa nhỏ bên dưới được.



Vậy thanh âm kia là từ chỗ nào đến?