Ác Nhân Thành Đôi

Chương 38 : Tiếp tục nghi ngờ

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


Vội vàng dọn dẹp phòng ở một phen để mời tú nương đến.



Lúc trước không có gặp mặt người ta, Trang Thư Tình cảm thấy còn có chút không yên, là người từ trong cung ra, đối với chủ tử trong cung thì

khúm núm, nhưng khi ra khỏi cung ai cũng được xem trọng hai phần, tư

thái đương nhiên sẽ không giống với người ở bên ngoài.



Nàng còn tưởng họ là người khó ở chung nên cũng không lộ diện, đưa bạc

ra liền xong, là người ai cũng không thể cưỡng lại sự chói loá của bạc,

nếu như các nàng thật sự không vừa mắt với số bạc này, cũng sẽ không

tiếp nhận việc làm này.



Nhưng khi thấy được người, nhìn thái độ của đối phương đối với nàng ôn

hòa như gió xuân, phản ứng của Trang Thư Tình liền chậm hai nhịp.



Quay qua liền nghiêm mặt dàn xếp bốn người xong xuôi, lại đàm phán

chuyện tiền tiêu vặt hàng tháng thỏa đáng, sau đó Trang Thư Tình mới vỗ

vỗ mặt hỏi Hướng Tả: “Có phải ta có thân phận gì khó lường hay không?”



”A?”



”Nếu không phải như thế, làm sao Đổng gia lại đem người có khả năng như

vậy an bày đến bên ta? Còn có bốn tú nương này, các nàng là người từ

trong cung ra,nhưng thái độ các nàng đối với ta giống như ta là chủ tử

của các nàng, hay là ta nhớ lầm, các nàng bán mình cho ta sao?”



Hướng Tả nghe được, mí mắt nhảy lên, dù cho thường ngày mồm mép hắn có

nhanh nhẹn nhưng việc này một chút cũng không nói tiếp được.



Trang Thư Tình thật sự không thể hiểu, việc này rất bất thường, giống

như có một đôi mắt ở nơi mà nàng không biết luôn nhìn chằm chằm nhất cử

nhất động của nàng. Nàng cần gì liền đưa cho nàng thứ đó, nhưng lại

không nói cho nàng biết tại sao, nhưng việc tốt như vậy, nàng cũng không dám tiếp nhận.



Nàng thủy chung tin tưởng trên đời này không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền.



Vấn đề là, nàng lăn qua lộn lại cũng không thể nào suy nghĩ được bản thân mình có cái gì mà người khác mơ ước!



Không chừng là người biết nàng từ đâu đến, muốn ở trên người nàng lấy ra một chút đồ của thế giới kia?



Ngẫm lại cũng khiến cho người ta không rét mà run.


Trần Nguyên đồng tình liếc mắt nhìn Hướng Tả, nhìn công tử tính toán vội vàng nói chính sự: “Công tử, thuộc hạ có việc bẩm báo.”



”Quyền hạn ta cho chưa đủ lớn hay sao?” Bạch Chiêm đứng dậy, hắn cao hơn Trần Nguyên nửa cái đầu, mặt buông một bộ dáng giống như người ở trên

cao nhìn xuống.



Trần Nguyên căng thẳng trong lòng, không giống như vừa rồi rời rạc nhàn

nhã, mà trịnh mà trọng nói: “Quyền hạn công tử cho thuộc hạ đương nhiên

rất lớn, nhưng thuộc hạ lại không phải là công tử.”



Bởi vì không phải hắn, cho nên có một số việc cũngkhông thể tự tiện thay hắn quyết định, Bạch Chiêm lý giải ý tứ trong lời nói của hắn, giận dữ

cũng dịu đi: “Việc của Võ quốc?”



”Vâng, công tử anh minh, thái sư võ quốc gởi thư tới, từ tháng tư tới

nay Võ quốc liên tục gặp thiên tai, mùa đông sợ là phải chịu khổ sở,

mong ngài đưa ra chủ ý, dẫn dắt Võ quốc đi qua cửa ải khó khăn này.”



Địa vị Thái sư Võ quốc ở võ quốc tương đương với quốc vương, thậm chí

quốc vương còn không bằng, thái sư còn giỏi hơn cả quốc vương. Nhưng từ

trước tới nay trong lịch sử của Võ quốc chưa bao giờ có phát sinh việc

thái sư soán vị, bọn họ an vị trên vị trí kia tận tụy cẩn trọng làm việc bọn họ nên làm.



Năm đó cũng là ông dẫn đầu tới tìm Bạch Chiêm, muốn Bạch Chiêm phải ngồi trên kia vị trí kia, dù cho sau này Bạch Chiêm biết thân thế của mình,

hơn nữa không có nửa phần giấu diếm nói cho hắn biết, thái độ hắn cũng

không có cải biến.



Trần Nguyên kỳ thực rất bội phục lão nhân kia.



Bạch Chiêm không hiểu: “Việc này có liên quan gì tới ta? Ta không phải

đã sớm nói không cần để ý tới chuyện Võ quốc sao? Chẳng lẽ nói nếu ta

mặc kệ bọn họ sẽ khiến cho Võ quốc bị diệt vong sao?”



Đương nhiên không có khả năng, Trần Nguyên không thể nói là do mình có

một chút mềm lòng, hàng năm Võ quốc đưa tới cho công tử nhiều hiếu kính

như vậy, dù cho ngài ấy không tại vị thì cái tâm ý này không thể xem

nhẹ.



Bất quá việc hắn có thể làm cũng chính là nói ra một chút thôi, công tử đã nói không, mặc kệ là ai cũng không thể có biện pháp.



Khoan! Đợi chút!