Ác Nhân Thành Đôi

Chương 48 : Giả bộ hồ đồ không biết gì

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


Niệm Niệm thả người nhảy lên bàn, cũng không biết mấy thứ đang đặt trên

này có tác dụng gì lại chiếm hết tâm tư của chủ nhân nó, bất mãn kêu“Ngao ô...”



Trang Thư Tình buông bút hoạt động ngón tay một chút, “Đói bụng rồi sao? Hay là khát nước?”



Niệm Niệm làm nũng cọ cọ nàng.



Trang Thư Tình cười, trong khoảng thời gian này Niệm Niệm đột nhiên

trưởng thành rất nhanh, ý tứ biểu đạt càng ngày càng rõ ràng, tiếng kêu

cũng dần thay đổi, nàng hiện tại khẳng định đây là một con sói con,

nhưng lại không biết vì sao mà cái đầu của Niệm Niệm vẫn như vậy, một

chút cũng không dài ra.



”Muốn đi chơi sao?”



Niệm Niệm lại cọ cọ nàng, nâng móng vuốt lên cho nàng xem.



”Lại ra ngoài chạy loạn.” Trang Thư Tình ôm lấy Niệm Niệm vò loạn bộ

lông trắng bạc trên người nó, đe doạ “Cẩn thận bị người ta ôm đi mất.”



Niệm Niệm hừ hừ hai tiếng, một bộ dạng kiêu ngạo, lỗ tai giật giật, kêu một tiếng, nâng lên chân trước chỉ chỉ cửa viện.



”Ân, có xe ngựa đến đây sao?” Trang Thư Tình sửng sốt, trước cửa ồn ào.



Người đến là ai trong lòng Trang Thư Tình cũng có thể đoán được, nhưng bởi vì biết, nàng mới không muốn đi ra ngoài cửa.



Nàng không muốn gặp người kia, cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt mới thích hợp.



Nhưng nàng cũng biết đối phương không phải người bị quy củ buộc chặt,

nàng không ra, người ta cũng không nhất thiết không thể vào được.



Niệm Niệm nhìn chủ nhân một cái, “Ngao ô...”



Trang Thư Tình thở dài, đứng dậy đi ra ngoài đại môn, nàng có nhiều điều phải cố kỵ nhưng làm sao có thể chiếm thượng phong trước mặt người kia.



”Két...”



Bạch Lhiêm nhìn người mở cửa, ừm, khí sắc rất tốt, tay áo dính chút mực. Là do nàng đang ở nhà, nên trên đầu chĩ có một đóa quyên hoa nhỏ màu

trắng, mặc một thân bạch y. Khiến cho nàng càng thêm thanh lịch.



”Bạch công tử tới có việc sao?”



ánh mắt Bạch Chiêm có chút lộ liễu, hắn không biết thu liễm, cũng không

biết là chuyện này có gì không đúng, với hắn mà nói, chuyện hắn hết thảy đều là đương nhiên, không có người nào có thể ép buộc hắn làm việc mình không thích.



”Cái này là thứ nàng muốn làm.”



Đưa cái kéo đựng trong hộp đến trước mặt Trang Thư Tình. Tất nhiên là

không tinh xảo được so với kéo làm ra ở hiện đại, nhưng dù lớn hay nhỏ,

thì độ linh hoạt đã vượt qua ngoài dự đoán của nàng. Lúc trước, đối với

kỹ thuật ở thế giới này, nàng căn bản không dám ôm nhiều kỳ vọng.



Khi biết Hướng Tả là người của Bạch Chiêm, nàng liền biết bản vẽ này đang ở trong tay ai.


Không có gì so với việc an ổn mà sống quan trọng hơn.



”Không cần lộ ra loại vẻ mặt này.” Bạch Chiêm thêm trà cho nàng, bàn tay ở giữa không trung miêu tả mặt nàng một chút, “Như là muốn khóc nhưng

lại không có nước mắt.”



”Bởi vì nước mắt không cần dùng đến.” Trang Thư Tình cúi đầu uống trà, “Ta đã đáp ứng với Tú Nhi tỷ sẽ không chuyển đi.”



”Trương Tú Nhi là quả phụ, đệ đệ nàng đã mười tuổi.”



Trong lòng Trang Thư Tình rên lên một tiếng, nàng luôn dùng cuộc sống ở

hiện đại mà gán ghép cho nơi này, nhưng mà đã quên ở đây là cổ đại, cũng đã quên người ở đây luôn trưởng thành sớm, mười sáu tuổi thành thân

cũng là chuyện thường, nếu tính như vậy, các nàng quả thật không thể ở

nơi đó lâu hơn.



Khi đó Trương đại ca dẫn bọn họ đến nơi của Tú Nhi tỷ, cũng là vì nghe

nàng nói muốn tìm người thân, nghĩ tỷ đệ bọn họ cũng sẽ không ở lại lâu.



”Ta chỉ có yêu cầu này, nếu nàng đồng ý liền đưa bản vẽ cho ta.”



Loại yêu cầu này nghe qua tuy đơn giản, nhưng thật sự là đơn giản sao?



Trang Thư Tình cười lạnh, đây thật là ý kiến hay, nàng chỉ là một thường dân, lại thường có quý nhân đến cửa, dù cho giữa bọn họ thật sự trong

sạch thì có ai tin chứ? Khi hắn đã chán ngấy trò chơi này, một cước liền đem nàng đá văng ra, đến lúc đó sao còn có ai dám tới cầu hôn?



Đổi thành người khác sợ là tránh không kịp, nhưng đối với người đã hạ

quyết tâm không thành thân là nàng mà nói cũng không sao cả.



Về sau không thành thân, cũng bớt lo bớt việc.



”Có thể.”



Ánh mắt Bạch Chiêm sáng ngời, cánh tay duỗi ra đem gói to kia cầm qua,

giống như đang cầm đồ của mình vậy, lấy ra một bản vẽ nhìn xơ qua.



Hình dạng khác nhau, nhưng giống nhau là đều thật tinh xảo, có thể dựa trên kết cấu này làm thành vũ khí thử xem.



”Bạch công tử nếu như không có việc gì khác vậy thì ta liền trở về.”



Bạch Chiêm nhận được cái gói này, đem bản vẽ bên trong lấy ra hết, trả lại gói đồ cho nàng, đứng dậy nói: “Đi thôi.”



”Ta biết đường.” Nhàn nhạt cúi người thi lễ, Trang Thư Tình mở cửa rời

đi, cam tâm tình nguyện chuyển đi cùng với việc bị buộc chuyển đi thì

nàng sẽ không cảm thấy có chút nghẹ khuất như vậy.



Bất quá nàng cũng không có gì khả năng phản bác lời của hắn, giao dịch đã thành.



Bạch Chiêm cũng không đuổi theo, đến bên cửa sổ, tầm mắt hắn nhìn theo

người rời đi, xác định có người ở sau lưng bảo vệ nàng mới ngồi trở lại.



Trần Nguyên thần không biết quỷ không hay từ đâu xông ra nói, “Công tử.”



”Tình huống bên kia như thế nào.”