Ác Nhân Thành Đôi

Chương 6 : Khê thủy trấn

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Cao Tử Lâm hơi nâng mắt, nhìn về phía tiểu cô nương phía trước, mặt mang theo thần sắc kiên nghị, “Trước kia không nhìn ra, hiện đang ngươi rất

có phong thái của mẫu thân ngươi khi xưa, đại ân thì ta không thể giúp,

chỉ có thể nói thêm cho ngươi một câu, bên ngoài phải có tầm nhìn xa

hơn, không phải người quen thuộc thì không nên tin tưởng, làm sao biết

được có bao nhiêu người ngươi có thể tin tưởng hoàn toàn.”



”Vâng, Thư Tình ghi nhớ.”



Cao Tử Lâm khẽ gật đầu, lại liếc nhìn tỷ đệ hai người rồi đem mắt rời đi.



Trang Thư Hàn theo đi tới cửa, nhìn một hồi rồi trở về bên người tỷ tỷ,

nói: “Cao đại phu đi từ cửa sau, hẳn là nên từ cửa sau ly khai.”



Trang Thư Tình đầu vô cùng đau đớn, vừa nhu nhu huyệt thái dương vừa

nói, “ Cao đại phu là người có tâm, đã đáp ứng rồi thì sẽ giúp, Trang

gia không phải nhà đại phú, lại không có quyền trên tay, có thể không e

ngại nhiều quá về chúng ta là bởi vì chúng ta cũng là tiểu bối nhà họ

Trang, một chữ hiếu có thể chèn ép chúng ta cả đời, những người khác thì lại chưa hẳn đưa hắn nhìn vào mắt.”



Trang Thư Hàn đăm chiêu gật đầu, “Ta đây về sau nếu trở nên lợi hại, có phải hay không, không cần phải e ngại Trang gia?”



”Ngươi muốn trở thành cùng một dạng người với Trang gia sao?” Trang Thư

Tình quay đầu đi nhìn hắn, “Giống như bọn họ, chúng ta cùng một dạng đi

báo thù?”



Theo bản năng Trang Thư Hàn biết là không thể gật đầu, nhưng mà trong

lòng hắn thực sự nghĩ như vậy, Trang gia có thể đối với bọn họ như thế,

thì hắn vì sao không thể trả thù lại?



Trang Thư Tình làm sao nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không giảng đạo lý gì lớn, nói ra lời nói đơn giản mà xác thực, “Ngươi không

cần làm cái gì cả, có thể khiến đối phương thống khổ không muốn sống,

đây mới là mục đích cao nhất của trả thù, một khi chúng ta thoát ly quan hệ cùng Trang Trạch Lương, về sau tiền đồ của ngươi càng tốt thì hắn

càng thống khổ, càng hối hận, rõ ràng là hắn có thể được lợi nhưng lại

cùng hắn một chút đều không có dính dáng, đến lúc đó nhìn bộ dáng thống

khổ của hắn, trong lòng hận cái gì cũng đều mất hết.”



Hành động của bọn họ thực sự rất ngu xuẩn, nếu đổi lại là nàng, nàng mỗi ngày đều cho đối phương ăn uống đầy đủ, quan tâm cẩn thận, đổi lấy thật tâm của đối phương, như vậy khi đối phương trưởng thành, người làm phụ

mẫu đó dù có hay không đưa đầy đủ toàn bộ đồ cưới của mẫu thân khi xưa

cho nàng, nể tình lúc trước nàng tất nhiên sẽ không đi so đo, như vậy

quang minh chiếm đoạt, chẳng phải là so với bọn hắn thực hiện tốt hơn?



Trang Thư Tình gợi lên khóe môi, kẻ ngu dốt tự nhiên nghĩ không ra biện pháp như vậy, nàng cũng không xem trọng mấy người kia.



Trang Thư Hàn nỗ lực tiêu hóa lời nói của tỷ tỷ, dần dần cũng liền hiểu

ra ý tứ: Chỉ cần hắn tiền đồ, Trang Trạch Lương mới có thể thống khổ!


Trang Thư Tình lúc nhỏ đã tới nơi này, có chút ký ức mơ hồ, nàng cũng

không để mã phu đưa đi thêm, nói vài câu khách khí rồi liền nắm đệ đệ

hướng Trang gia bước vào.



Tại đây Khê Thủy Trấn, Trang gia xem như đại gia tộc số một số hai, đếm

số người cũng không biết là bao nhiêu, cũng không biết được những người

sống trong Trang gia như thế nào, con dâu khi gả vào Trang gia đều đặt

nghĩa vụ sinh con làm đầu, như Đổng Uyển Như chỉ sinh hai tỷ đệ bọn họ,

tại Trang gia đều xem như người sinh không tốt, sinh ra năm sáu đứa mới

là bình thường.



Tổ tiên Trang gia cũng từng làm quan trên triều, chỉ tiếc sau này người

sau không bằng người trước, nhưng cần dựa vào điểm này của tổ tiên ngày

qua ngày cũng coi là dư giả.



Tộc trưởng của nhất đại Trang gia là Trang Trạch Dân, năm nay vừa mới

bốn mươi, đúng là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh, hắn có dã tâm, nhưng

không có điều kiện, vốn cho là Trang Trạch Lương có thể một phen nâng đỡ đệ tử trong nhà, nhưng nghĩ đến đối phương căn bản là coi bọn hắn như

thân thích nghèo đến để tống tiền, không cần nói dẫn dắt, chính là gặp

mặt một lần đều không đồng ý, dần dà cũng liền không có người lại đi

dính vào cửa thân thích này.



Cho nên, lúc hắn nghe nói Trang Trạch Lương một đôi tử nữ cầu kiến thì

kinh ngạc nhếch mày thật cao, thế nào bọn họ không đi trêu chọc, đối

phương ngược lại nhớ đến bọn họ?



Người thông truyền là lão nhân của Trang gia, quản gia làm việc cho

trang gia nửa đời người, nói chuyện cũng không cố kỵ nhiều, dừng một

chút lại nói: “Trang thất gia cũng không phải nghèo khó gì, như thế nào

hai cái nhỏ kia, nhìn... không tốt lắm.”



Trang Trạch Lương là hậu nhân thứ bảy của Trang gia.



Trang Trạch Dân thu hồi quyển sách đứng dậy, “Đã đến dù sao cũng phải

gặp một lần, một đứa nhỏ mang theo một đứa nhỏ khác làm sao có thể đi xa như vậy, Trang Trạch Lương hắn rõ là đã có chuyện gì xảy ra?”



Trang Trạch Dân chỉ cho rằng lão bộc nói không tốt lắm chỉ là tinh thần

không tốt lắm, lại không nghĩ rằng là không tốt như vậy, cách một tầng

băng gạc đều có thể nhìn đến máu bị thấm ra, một tiểu cô nương, thế nào

bị thương thành như vậy?



Hắn không hỏi, chính là nhăn mi lại thể hiện đáy lòng hắn có nghi hoặc.