Ác Nhân Thành Đôi

Chương 7 : Nhược nhưng không khiếp

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Trang Thư Tình lôi kéo đệ đệ một phen quỳ xuống, đặt mình trong thế yếu,

nhưng cũng không để người cảm thấy yếu đuối đến khả khi, “Nguyên bản

miệng vết thương là do phụ thân dùng nghiên mực đập trúng, ta nằm hôn mê trên giường hai ngày, kém chút thì đi gặp mẫu thân, trong nhà không

người hỏi đến, ngay cả chén nước cũng không có người đưa tới, đệ đệ lấy

trộm nắm gạo trong nhà đem hầm cháo cho ta để duy trì tính mệnh, thì bị

đánh thương cho tích đầy người, Thư Hàn, cởi áo ra cho đại bá nhìn một

chút.”



Trang Thư Hàn lưu loát nghe theo, người gầy trơ xương trên đó còn che kín dấu vết xanh tím, mới có cũ có.



”Sau khi ta tỉnh lại di nương cùng thứ muội lại đến gây chuyện, không

chiếm được tiện nghi liền chuyển đến tổ mẫu, tổ mẫu trách ta không tôn

trọng trưởng bối, dùng cái cốc đập lên miệng vết thương, vì thế thương

tích càng thêm nghiệm trọng, đại bá, cũng không phải ta muốn làm mất hết thể diện của phụ thân, xé mở nội tình bên trong, nhưng mẫu thân qua đời bất quá mới có một năm đã trở nên như vậy, ta không thể tưởng tượng sau này tỷ đệ chúng ta sẽ như thế nào, ta không nghĩ một ngày kia tỷ đệ

chúng ta chết ở một góc cũng không có người nào biết, bị người dùng

chiếu đem lên núi hoang, như vậy khi xuống dưới, ta phải ăn nói như thế

nào với nương?”



Ánh mắt Trang Trạch Dân không rời nhìn tấm lưng trần của đứa nhỏ, hắn

không thể tưởng tượng, phải là người nhẫn tâm thế nào mới có khả năng

đối đãi với con trai ruột của chính mình như thế!



Hắn tự nhận mình không phải là một phụ thân hiền lành, nhưng sẽ không

động thủ đánh đứa nhỏ thành ra như vậy, phạt một đứa trẻ, sao lại có thể ác độc như thế... Làm sao có thể làm được?



”Cha ngươi...”



”Hắn không biết chúng ta đến nơi này, không sợ nói rõ cùng đại bá, ta có bản lĩnh mang theo đệ đệ trên người không có một xu an toàn đi đến

trước mặt ngài, cũng sẽ có bản lĩnh đi kinh đô tìm ngoại tổ phụ, bên nhà ngoại tổ dù không đau tý dệ chúng ta, cũng sẽ không có khả năng thấy tỷ đệ chúng ta có như vậy mà bỏ mặc, đến lúc đó, chúng ta cùng đại bá cũng không thể gặp được?”



Nếu được Đổng gia nhớ tới, về sau nếu như bọn họ có tiền đồ thì người

của Trang gia cũng đừng nghĩ đặt hy vọng lên người bọn họ, Trang Trạch

Dân nhìn về phía tiểu bối cơ hồ đang uy hiếp hắn, “Vậy ngươi vì sao đến

này?”



Trang Thư Tình ánh mắt sáng lên phảng phất như muốn thiêu cháy, toàn

thân phát ra tự tin, “Bởi vì ta họ Trang, ta biết điều gì tốt điều gì

xấu, biết dòng họ là gốc rễ của ta, ta không thể vì một người mà liên

luỵ toàn bộ Trang gia!”



Trang Trạch Dân năm năm trước đã gặp qua đôi tỷ đệ này, đệ đệ trưởng

thành chút, trong mắt mang theo hận ý, còn tuổi nhỏ nhưng mi gian có thể thấy được thần sắc kiên nghị.



Mà biến hóa lớn nhất chính là Trang Thư Tình.



Trong ký ức của hắn Trang Thư Tình chỉ biết tránh ở phía sau mẫu thân


Trang Thư Hàn liếc mắt nhìn tỷ tỷ, rõ ràng là rất đói, nhưng vẫn ăn cơm

nhã nhặn, lại nửa điểm cũng không chậm, rất nhanh một chén cơm liền thấy đáy, lúc này Trang Thư Tình một chén kia mới ăn non nửa.



Nha hoàn lại cấp thêm một chén, hơn nữa áp quá chặt.



”Ăn chậm một chút, cẩn thận dạ dày bị đau.”



Trang Thư Hàn không còn đói bụng như trước, nghe lời thả chậm tốc độ.



Nha hoàn còn muốn đưa hắn chén thứ ba khi hắn lắc đầu, “Ăn no rồi.”



Nhìn hắn như vậy nghe lời nói của tỷ tỷ, Chu thị cười đến càng thêm nhu hòa, tình cảm hai tỷ đệ phá lệ khiến người ta cảm động.



Trang Thư Tình chỉ ăn một chén liền ngừng lại, đối với sự kinh ngạc của

Chu thị giải thích nói: “Lúc trước mỗi bữa đều ăn không nhiều, hiện tại

đã đủ, nếu ăn nữa sợ là không chống đỡ được mà phát bệnh.”



Chu thị cũng sẽ không khuyên nữa, ý bảo nha hoàn thu thập bát đũa, cầm

lấy tay Trang Thư Tình ôn nhu nói: “Chúng ta lúc trước cũng không biết

tỷ đệ các ngươi khó khăn được như vậy, bằng không thế nào cũng sẽ

không...”



Dừng một chút, chu thị vỗ vỗ tay nàng, “Đại bá ngươi đã biết chuyện liền vạn lần sẽ không có đạo lý mặc kệ, các ngươi biết tìm được đến đây đó

là hiểu chuyện, chuyện như vậy nếu nói ra ngoài, thể diện Trang gia đều

mất hết, chuyện này về sau không có tiểu bối nghị luận là rất khó, các

ngươi chỉ cần sống tốt, ở đây không có ai có thể khi dễ các ngươi.”



Lời này là lời nên nói, nhưng cũng có vài phần chân tâm, ấn tượng Trang

Thư Tình đối với Chu thị cảm thấy cũng không kém, nghe vậy liền toát ra

vài phần tin cậy, “Nhọc đại bá cùng bá nương đã lo lắng.”



Lại vỗ vỗ tay nàng, Chu thị đang chuẩn bị nói thêm cái gì đó, bên ngoài liền có nha hoàn thông truyền, “Phu nhân, đại phu đến.”



”Mời vào đi.”



Đến đây là đại phu họ Hứa, tại thị trấn này cũng có chút danh tiếng,

thường lui tới vài gia tộc ở trấn trên, tiến vào cũng không có vẻ câu

nệ.



”Hứa đại phu, nhọc ngươi xem qua cho chất nữ của ta.”



”Trang phu nhân khách khí.” Hứa đại phu buông cái hòm thuốc, trước xem

mạch cho Trang Thư Tình, sau nói: “Cho ta nhìn xem miệng vết thương.”