Ác Nhân Thành Đôi

Chương 64 : Ném vào lửa đi!

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


Mới sinh mấy tháng nên hổ con nhìn không khác một con mèo là mấy, chẳng

những không uy phong lẫm liệt như cha mẹ, mà bộ dáng hiện tại bây giờ

thật sự là rất thê thảm.



Vết bỏng trên người rất rõ ràng, lông trên người cơ hồ đều cháy rụi,

khắp nơi đều là máu, những nơi bị thương nghiêm trọng nhìn vào máu me

nhầy nhụa, da thịt dính lại với nhau, móng vuốt cùng tứ chi đều là huyết nhục mơ hồ.



Con người ngoan độc như vậy, chẳng trách vạn vật đều không thể chống lại.



Trang Thư Tình cúi đầu mắng một tiếng, động tác càng thêm ôn nhu, thổi khí nhè nhẹ để giúp hổ con giảm bớt thống khổ.



Bạch Chiêm nhìn về phía Tam Tử, Tam Tử liền hiểu ý, giải thích nói: “Hổ

đực và hổ cái ở trong thôn quấy phá đã truyền ra bên ngoài, người được

sai đi trộm hổ con là con trai của Huyện lệnh, hắn có chút đầu óc, bết

huyện Đan Dương cách Hội Nguyên Phủ rất gần, nếu náo lớn sẽ gây hoạ cho

cha hắn, lúc thuộc hạ đuổi tới hắn đang định đem hổ con thiêu chết, đáng tiếc thuộc hạ chậm một bước, chỉ cứu được hổ con từ trong lửa ra. “



”Người đâu?”



”Thuộc hạ... Chỉ loôm hổ con mau chóng trở về, là thuộc hạ không chu toàn.”



”Ngươi đến đó nhìn môt chút, nhìnhắn dùng cách nào thiêu con hổ này

người làm như vậy với hắn, nó bị thiêu bao lâu ngươi đặt hắn ở trên lửa

bấy lâu, những người cản trở đều chịu tội chung.”



động tác Trang Thư Tình dừng lại một chút, sau đó tiếp tục, không có phát ra một lời.



Ác sao? Đương nhiên là ác, ở xã hội văn minh, hành động như vây chính là phạm pháp, nhưng ở nơi này, nắm tay ai lớn, người đó có bản lĩnh!



Hành động Bạch Chiêm làm chính là hành động mà con trai Huyện lệnh làm với hổ con, những người kia, không môt ai là vô tội.



Dù nền giáo dục văn minh nàng tiếp thu nhiều năm không cho phép. Nhưng ở thế giới này không phải nơi giạy cho nàng những điều đó, nàng không có

tư cách đem quan niệm của mình áp đặt lên người của hắn, bắt buộc đối

phương phải làm theo yêu cầu của nàng.Điểm này nàng quả thật không làm

được.



Cường giả là người quyết định hết thảy, là người nắm kẻ yếu trong tay.



Đó là chuyện đương nhiên.Nàng bắt buộc phải thích ứng.



Bạch Chiêm vẫn một mực chú ý đến biểu tình của Thư Tình, kết quả khiến

hắn thật vừa lòng, tuy Thư Tình phản ứng như thế nào hắn cũng sẽ làm

theo, nhưng hắn vẫn luôn hi vọng vào một lúc nào đó nữ nhân của hắn có

thể cùng hắn sóng vai.



Tam Tử cũng cảm thấy rất vui mừng, nếu như nữ chủ tương lai của Bạch phủ là một người tâm tư mềm mai. Bọn họ cũng thật sự rất đau đầu.



Chỉ có người đang nằm trên bàn mổ, vì cách bọn họ rất gần nên đều nghe

được hết câu nói của Bạch Chiêm, hắn chỉ hận không thể có thể ngất

đi.Cái gì cũng không nghe thấy.


Quả thật còn sớm, Trang Thư Tình cũng không muốn huyên náo đến mọi người, nên lại nằm xuống, “Các ngươi cũng ngủ tiếp đi.”



Nhìn thấy nàng nằm xuống, Bạch Chiêm đang định sẽ trở về ngủ tiếp, nhưng bên tai liền truyền thấy tiếng bước chân cùng với một tiếng ho khan.



Là Thanh Dương Tử.



Bạch Chiêm xoay người đứng dậy, không một tiếng động yên lặng ly khai khỏi lều trại.



”Công tử.” Thanh Dương Tử thấy người vội đón lại, “ đứa nhỏ kia nửa đêm

sốt cao không giảm, cho nó uống thuốc đều ói ra, đêm nay, sợ là chống đỡ không được...”



Nghĩ đến Thư Tình thật thích đứa nhỏ kia, Bạch Chiêm lập tức nói: “Ngươi đi về lưu ý nhìn trước, chúng ta sẽ lập tức tới ngay.”



”Aizz, dạ.”



Bạch Chiêm vừa đi vừa đem áo khoác mặc vào, lúc trở về lều cũng không

giấu tiếng bước chân, trực tiếp đi đến bên giường nói: “ đứa nhỏ kia sắp chống đỡ không được.”



Trang Thư Tình biến sắc, lập tức ngồi dậy đeo giày vào.



Nam Châu cầm xiêm y đến lưu loát mặc vào cho nàng, Bạch Chiêm cầm áo

choàng chờ ở cửa, thấy nàng đi đến liền nắm tay nàng đi ra ngoài.



Bên ngoài chỉ một cảnhtráng xoá mênh mông, thật sự lạnh lẽo, nhưng bàn tay nắm lấy tay nàng thật là ấm.



Tâm cũng liền dần dần an ổn.



Nàng từng gặp qua nhiều tử vong, loại cảm giác vô lực chỉ có thể nhìn

thấy người bệnh tắc thở này không còn cách nào khác đã trở thành này

thói quen, hiện tại, loại cảm giác này lại tới nữa, cũng may, lần này

không chỉ có một mình nàng là người đối mặt.



”Nàng đã tận lực.”



Đúng vậy, nàng đã tận lực, nàng không khiến bản thân mình thất vọng.



Dùng sức nắm tay của đối phương, Trang Thư Tình bước nhanh hơn.



mở cửa phòng, lộ ra chút ánh sáng.



Mấy người chạy nhanh vào, Trang Thư Tình vượt quanhững người khác đi lên trước, trầm tĩnh vừa hỏi tình huống vừa làm kiểm tra.



”Đại khái giờ tý bắt đầu nóng lên, ta dùng phương pháp tiểu thư dạy để

giúp hắn hạ nhiệt, ngay từ đầu quả thật rất hữu dụng, nhưng càng về sau

người hắn càng giống như bị lửa thiêu, sau đó cũng không có hạ nhiệt độ

xuống. “



Không có đèn cường quang dùng trong phẫu thuật, kiểm tra sợ là làm không được, nhưng dựa vào độ nóng của cơ thể, Thư Tình đoán, sợ là khỏang bốn mươi mốt độ, nếu như không hạ nhiệt, tiếp tục kéo dài như vậy dù có lưu mệnh lại sợÓ là cũng có di chứng về sau.